Hy Hòa

Chương 14



Nàng từng gặp vị công t.ử kia, trong lòng có cảm tình, nhưng phụ thân muốn sắp đặt lại, nàng không nỡ.

 

Tứ muội tìm đến than với ta.

 

Ta nhớ lại đời trước, nàng gả cho vị hôn phu ấy, cuộc sống cực kỳ hòa thuận hạnh phúc.

 

“Nếu muội thật lòng muốn, có thể đi cầu phụ thân. Người vẫn luôn thương muội, muội chỉ cần nói, ắt sẽ được đồng ý.”

 

Không giống ta, muốn gì cũng phải đem điều kiện ra mà thương lượng với cha.

 

“Thật sao?”

 

Tứ muội có chút lo lắng: 

 

“Muội sợ phụ thân trách muội không hiểu quy củ, tự can dự vào việc hôn nhân của mình… Nhị tỷ, muội thật ngưỡng mộ tỷ, tỷ được phong làm huyện chủ, dù phụ mẫu có định hôn sự cho tỷ, cũng phải hỏi qua ý tỷ trước.”

 

Ta khẽ cười:

 

“Nếu muội thật không muốn đổi mối hôn này, thì hãy đến nói với phụ thân, bày tỏ ý muốn của mình, để người biết lòng muội.”

 

Tứ muội nghe vậy gật đầu: “Được.”

 

Chưa đến nửa ngày, nàng đã vui mừng chạy đến tìm ta:

 

“Nhị tỷ, phụ thân đồng ý rồi!”

 

Ta gật đầu.

 

Tứ muội là người có số hưởng, dù là kiếp trước hay kiếp này, đều định sẵn là sẽ sống cuộc đời tốt đẹp.

 

17

 

Ngày tháng trôi nhanh như gió, tính ra kể từ khi ta trọng sinh đến nay đã hơn một năm.

 

Thế lực của Thái t.ử ngày càng vững chắc, tam hoàng t.ử tạm thời ẩn nhẫn chờ thời.

 

Kỳ thi xuân năm nay, Mạnh Hoán Ninh và Vương Lãng đều cùng tham gia. 

 

Phụ thân ta, với thân phận là Lễ bộ Thượng thư, được bổ nhiệm làm chủ giám khảo của khoa thi ở kinh thành.

 

Chín ngày trôi qua, kỳ thi xuân kết thúc thuận lợi.

 

Phụ thân quả không nói sai, Vương Lãng quả thật là người có tài, đứng thứ ba trong bảng, còn Mạnh Hoán Ninh xếp thứ mười bảy.

 

Đến kỳ điện thí, Vương Lãng trở thành Thám hoa, Mạnh Hoán Ninh cũng đỗ Tiến sĩ.

 

Thế t.ử phủ Hoài Dương hầu thi đỗ và bước chân vào quan trường, đương nhiên là một sự trợ lực lớn cho Thái tử. 

 

Nhưng không ai biết rằng, Vương Lãng mới chính là quân cờ hữu dụng nhất mà Thái t.ử đã sắp đặt trong khoa cử lần này.

 

Trước đó, Vương Lãng được người của Thái t.ử tiến cử, an bài bên cạnh Trưởng công chúa. 

 

Nửa năm trôi qua, sau khi thi đỗ, Vương Lãng hoàn toàn chiếm được lòng tin của Trưởng công chúa, được nàng tiến cử cho tam hoàng tử.

 

“Cô mẫu tại sao lại làm vậy!” 

 

Thái t.ử nổi giận khi nghe tin.

 

Trước đây tra xét mối liên hệ giữa Trưởng công chúa và tam hoàng tử, nhưng không tìm được chứng cứ nào. 

 

Nay nhờ cài một quân cờ vào trong, mọi chuyện liền sáng tỏ.

 

Quả nhiên, Trưởng công chúa đang âm thầm ủng hộ tam hoàng tử.

 

“Giang Hy Hòa, ngươi vẫn luôn biết chuyện này, vậy hãy nói cho cô biết, vì sao cô mẫu lại giúp tam hoàng đệ? Nàng xưa nay thương yêu cô vô cùng, sao lại làm vậy?”

 

Ta khẽ nhìn sang Tiêu Hàm Quang đang đứng bên cạnh:

 

“Chuyện này…”

 

“Thần nữ không dám nói.”

 

“Cô bảo ngươi nói thì phải nói!”

 

Ta nghiến răng quỳ xuống:

 

“Điện hạ, trong lòng ngài cho rằng là không thể nào, mới chính là đáp án thật sự.”

 

“Vô lễ!”

 

Thái t.ử tức giận ném mạnh chén rượu, Tiêu Hàm Quang bước lên chắn trước người ta, ngăn những giọt rượu văng tung tóe.

 

“Điện hạ, xin nguôi giận.”

 

Thái t.ử nhắm mắt, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, cuối cùng cũng chỉ phất tay, ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài.

 

Giữa vùng núi xanh, trên mặt hồ là một chiếc hoa thuyền, bên cạnh buộc thêm một chiếc nhỏ hơn, chính là con thuyền ta đã đi đến đây.

 

Từ trong khoang bước ra, đứng nơi mũi thuyền, Tiêu Hàm Quang ngoảnh lại nhìn ta:

 

“Điện hạ và Trưởng công chúa tình cảm sâu nặng, nên nhất thời không thể chấp nhận được.”

 

Ta khẽ gật đầu.

 

“Hy Hòa huyện chủ, theo ý nàng, tam hoàng t.ử nay đang ẩn mình, thì sắp tới sẽ có hành động gì?”

 

“Kế ly gián.” 

 

Ta đáp: “Nay điện hạ đang nổi danh trong triều, mà hoàng thượng vẫn còn cường tráng, thấy cảnh ấy ắt sinh lòng dè chừng. Điện hạ nên cố ý phạm vài sai lầm, giữ thế cân bằng, để tránh kẻ có tâm thừa cơ gièm pha.”

 

“Được.”

 

Tiêu Hàm Quang nhìn về con thuyền nhỏ buộc bên cạnh hoa thuyền, nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta đưa nàng xuống.”

 

Một cảm giác ấm nóng chợt siết lấy nơi eo, Tiêu Hàm Quang khẽ điểm chân, mang ta đáp xuống thuyền nhỏ.

 

Lực nơi eo vừa buông, ta đứng vững, lùi lại một bước.

 

“Đa tạ Tiêu thế tử.”

 

Hai người đã xuống thuyền nhỏ, nhưng Tiêu Hàm Quang lại chưa vội quay về.

 

Hắn cúi mắt, ánh nhìn dừng lại nơi ngọc bội bên hông ta.

 

“Ta nghe nói, nàng và Huyền Chu… sắp thành chuyện rồi?”

 

Từ khi Lạc Huyền Chu được đón về từ trang trại nhà ta, thái độ của hắn ta với ta thay đổi hẳn.

 

Lạc phu nhân muốn hai nhà kết thân, hắn ta cũng chẳng phản đối gì.

 

Nhưng vì khoảng cách tự nhiên giữa văn quan và võ quan, mẫu thân ta từ chối, vậy mà chẳng bao lâu sau, Lạc Huyền Chu lại tìm đến, gượng gạo bảo ta hãy suy nghĩ lại. 

 

Rõ ràng là hắn ta đã động lòng.

 

Ta cũng thật sự suy nghĩ một chút.

 

Con người Lạc Huyền Chu, yêu ghét phân minh, nhưng vẫn còn tính trẻ con, làm bạn thì được, còn những chuyện khác thì thôi.

 

Huống hồ những lời châm chọc hắn ta từng nói với ta, ta vẫn còn nhớ rõ.

 

Tuy nhiên, ta cũng không từ chối thẳng thừng, chỉ mập mờ đáp rằng sẽ suy nghĩ thêm.

 

Bởi vì theo ký ức của ta, sứ thần Tây Nhung chẳng bao lâu nữa sẽ đến triều, cầu hôn công chúa Đại Lân.

 

Tam hoàng t.ử và Tĩnh An công chúa, đôi huynh muội này đều coi ta là cái gai trong mắt. 

 

Dù tạm thời ẩn nhẫn, nhưng hẳn là họ sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

 

Hiện nay trong triều, Tĩnh An công chúa đã xuất giá, Gia Định huyện chủ trước đó cũng đã đính hôn với Phương nhị công tử. 

 

Tính đi tính lại, người có thân phận thích hợp nhất chỉ còn lại ta.

 

Nếu bọn họ thật sự nhắm vào ta, thì việc Giang gia và Lạc gia có qua lại sẽ khiến tin đồn “hai nhà đã định thân” dễ dàng lan ra ngoài.

 

Hơn nữa, Lạc Huyền Chu cũng không tệ, bỏ qua chuyện từng mỉa mai ta, thì làm thông gia với hắn ta cũng chẳng phải chuyện xấu.

 

Nghĩ đến đó, ta chỉ đáp mập mờ:

 

“Có lẽ vậy?”

 

“Có lẽ vậy?”

 

Tiêu Hàm Quang dường như không hài lòng với câu trả lời này, khẽ nhíu mày.

 

“Nếu nàng không có ý với Huyền Chu, tốt nhất nên sớm nói rõ.”

 

Ta nghi hoặc nhìn hắn:

 

“Tiêu thế t.ử sao lại biết ta không có ý với Lạc công tử? Chẳng lẽ ngài là giun trong bụng ta chắc?”

 

Tiêu Hàm Quang im lặng.

 

“Tiêu thế tử?”

 

“Không có gì.” 

 

Hắn quay mặt đi: “Nàng về đi.”

 

Cảnh vật hai bên dần lùi lại, ta ngoảnh đầu nhìn Tiêu Hàm Quang đã trở về trên hoa thuyền.

 

Ánh hoàng hôn nhuộm nước hồ thành muôn mảnh vàng óng, hắn đứng trên mạn thuyền cao nhất, dáng người cao gầy, vai rộng, ánh mắt sâu như mực, chăm chú dõi theo con thuyền nhỏ này.

 

Trong khoảnh khắc lóe sáng ấy, ta chợt nhận ra điều gì đó.

 

“Khoan đã.”

 

Ta nói với người chèo thuyền:

 

“Làm phiền ông quay lại giúp ta một chuyến, ta còn có chuyện muốn nói với Thế tử.”

 

18

 

Trong cung mở yến tiệc, tiếp đón sứ thần Tây Nhung đến triều.

 

Hoàng đế Tây Nhung mới đăng cơ, vẫn chưa lập hoàng hậu, nên đặc biệt phái sứ thần đến Đại Lân quốc, xin cầu hôn công chúa Đại Lân.

 

Sau buổi yến chiêu đãi, sứ thần được lưu lại trong cung nghỉ ngơi. 

 

Lúc bàn đến chuyện ai sẽ đi hòa thân, có vị đại thần hỏi ý chỉ của hoàng thượng.

 

Hoàng thượng không mấy để tâm:

 

“Phong cho một cô nương bất kỳ rồi gả đi là được.”

 

Một vị đại thần tâu:

 

“Hoàng thượng, vi thần cho rằng nước Đại Lân ta và Tây Nhung vốn giao hảo nhiều đời. Nay Tây Nhung vừa đổi hoàng đế, nếu tùy tiện chọn một người đem gả sang, e là không được thỏa đáng.”

 

Hoàng thượng trầm ngâm chốc lát:

 

“Nói như thế, khanh là có người trong lòng rồi?”

 

Một vị khác liền tâu:

 

“Vi thần cho rằng, Hy Hoà huyện chủ rất thích hợp.”

 

“Hy Hoà huyện chủ vốn thân phận tôn quý, lại chưa thành hôn. Nếu gả sang Tây Nhung làm hoàng hậu, quả là vừa vặn.”