“Trước tiên uống chút canh.”
Chàng múc canh, đưa đến bên môi ta.
Ta nuốt một ngụm, nói: “Ta đâu có thật sự bị thương.”
Chàng đúng là coi ta như người bệnh mà hầu hạ thật.
“Dù sao cũng bị hoảng sợ.”
Ánh mắt Tiêu Hàm Quang thoáng qua một tia lạnh lẽo:
“Dạo này ta mải chú ý động tĩnh bên tam hoàng tử, lại quên mất còn có công chúa Tĩnh An.”
Bên tam hoàng t.ử thì bận rộn rối tung.
Người của hắn vốn phụ trách việc vận chuyển đường sông ở kinh thành bị tố tham ô, ngã một cú rất đau.
Rồi gần đây Hoàng Hà vỡ đê, Huệ Châu bị lũ lớn, hắn lại bị hoàng thượng phái đi cứu tế dân chúng.
Nước đã được khống chế, triều đình cũng đã cấp tiền, chỉ cần để tâm một chút, đây chính là cơ hội lập công đưa đến tận tay tam hoàng tử.
Hoàng thượng vốn muốn nhân cơ hội này nâng tam hoàng tử, để áp chế khí thế của thái tử.
Chỉ là, tuy hoàng thượng đã có lòng đề phòng thái tử, nhưng gần đây thái t.ử cũng chỉ phạm vài lỗi nhỏ, không đáng kể, cuối cùng vẫn là hoàng thượng phải sai người thu xếp hậu quả.
Thái t.ử lại tỏ ra cung kính, miệng nói hiếu thuận nể trọng, giữa hai phụ t.ử lại là một màn “phụ từ t.ử hiếu” thân thiết vô cùng.
Ta vẫn còn nhớ rõ, kiếp trước, hoàng thượng băng hà vào năm thứ sáu sau khi ta và Tần Diên Xuyên thành thân.
Khi ấy ta đang thất thần suy nghĩ, chợt nghe Tiêu Hàm Quang vừa đút ta ăn vừa nói:
“Yên tâm, Tiêu Tĩnh An sống không nổi đâu.”
Từ kết quả chẩn mạch lần trước của ngự y, ta đã nhận ra, Thái t.ử cũng đã thò tay vào Thái y viện.
Đột nhiên ta ý thức được điều gì đó, liền nắm lấy cổ tay Tiêu Hàm Quang:
“Nàng ta không thể c.h.ế.t.”
Tần Diên Xuyên, đúng rồi, chính hắn ta.
Đằng sau Tiêu Tĩnh An chính là Tần Diên Xuyên.
Trước đây, khi tam hoàng t.ử bị thái t.ử phản kích đến mức không kịp trở tay, ta đã đoán rằng, ở kiếp này, sau khi trọng sinh, Tần Diên Xuyên không còn định giúp tam hoàng t.ử nữa.
Sau khi ta c.h.ế.t, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, khiến Tần Diên Xuyên của đời này quyết tâm khác xưa, cuối cùng trở thành phò mã nắm giữ quyền thế trong triều.
Nếu Tiêu Tĩnh An c.h.ế.t vì chuyện này, Tần Diên Xuyên, kẻ từng là quyền thần ở kiếp trước, ắt sẽ quay lại phe của tam hoàng tử.
Hắn ta có ký ức của kiếp trước, đến lúc đó e rằng bất lợi cho ta.
Không ngờ sang ngày hôm sau, Tiêu Hàm Quang đến Giang phủ, mang theo một vật.
Là một dải lụa trắng.
“Hôm qua Tần Diên Xuyên xin gặp ta, cầu ta tha cho Tiêu Tĩnh An một mạng.”
“Hắn còn nói có một thứ muốn ta đưa cho nàng xem, bảo rằng nàng nhìn rồi sẽ hiểu.”
Ta cau mày nhìn dải lụa trắng ấy, bỗng chốc nhớ ra điều gì.
Kiếp trước, ta và Tần Diên Xuyên cùng rơi xuống vực, cùng ở lại trong hang động suốt một đêm.
Đêm đó, hắn ta không hoàn toàn hôn mê, mà từng tỉnh lại trong chốc lát.
Vết thương sau lưng hắn ta rỉ máu, rồi hắn ta bắt đầu dặn dò lời trăng trối.
Ta xé một mảnh lụa trắng trên váy, ép chặt vào vết thương để cầm m.á.u cho hắn ta.
“Ta sẽ không để ngươi c.h.ế.t, Tần công tử, ngươi đã cứu mạng ta, ta nhất định sẽ báo đáp.”
Hắn ta biết ta cũng đã trọng sinh.
Lần này, hắn ta dùng ơn cứu mạng ở kiếp trước để đổi lấy một mạng của Tiêu Tĩnh An, thật là si tình đến ngu muội.
“Thôi vậy.”
Ta khẽ thở dài, nhìn Tiêu Hàm Quang nói:
“Vậy Tiêu Tĩnh An…”
“Mạng của Tiêu Tĩnh An, chẳng đáng là gì.”
Tiêu Hàm Quang đứng bên giường, vẻ lạnh lùng mà sau khi đính hôn chưa từng thấy lại hiện rõ trên khuôn mặt.
“Ta chỉ muốn hỏi, giữa nàng và Tần Diên Xuyên, rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Hắn từng cứu ta một mạng.”
Ta nhét dải lụa trắng vào tay Tiêu Hàm Quang:
“Giờ hắn dùng ơn cũ để cầu xin, vậy coi như ân oán đôi bên xóa sạch.”
Thấy sắc mặt chàng vẫn chưa dịu lại, ta khẽ mỉm cười, dỗ dành:
“Ta sẽ sai người đốt nó, đừng ghen nữa.”
Sắc mặt Tiêu Hàm Quang cuối cùng cũng hòa hoãn, chàng trở tay nắm lấy tay ta.
22
Ba tháng trôi qua, Tiêu Tĩnh An dưỡng thương xong cùng Tần Diên Xuyên trở về phong địa.
Không ngoài dự đoán, e rằng ba năm năm nữa cũng chưa quay lại kinh thành.
Tam hoàng t.ử nhờ công lao cứu trợ thiên tai mà được ban thưởng, đắc ý được một thời gian.
Nhưng sau đó chuyện tham ô ngân lượng cứu tế bị bại lộ, tam hoàng t.ử lại bị truy tội.
Sau khi ta và Tiêu Hàm Quang thành thân, tân khoa tiến sĩ Vương Lãng tố cáo Trưởng công chúa mưu phản, triều đình và dân gian đều chấn động.
Phong địa của Trưởng công chúa phát sinh binh biến, còn bị phát hiện tàng giấu giáp trụ.
Vương Lãng trước mặt mọi người đưa ra mật lệnh có in ấn chương của Trưởng công chúa, hoàng thượng nổi giận lôi đình, lập tức phái người lục soát phủ Trưởng công chúa.
Kết quả chỉ tìm thấy trong thư phòng của nàng một quyển “cấm thư”.
Đó là tự truyện của Trưởng Hoa công chúa, người từng bị xem là “hoạ quốc” triều trước, kẻ có dã tâm phản nghịch.
Phò mã của nàng khi ấy giữ chức cao trong triều, hai người cùng nhau khuynh đảo đất nước.
Bản thân nàng ta cũng không kém, g.i.ế.c c.h.ế.t hoàng huynh, mưu toan đoạt vị.
Bởi vậy triều đại này mới có quy định rằng công chúa và phò mã không được giữ chức phẩm vị từ tam phẩm trở lên.
Khi đó, Trưởng công chúa đang du ngoạn ở hành cung.
Hoàng thượng vốn đã tức giận, định hạ lệnh bắt người, nhưng tam hoàng t.ử lại đứng ra cầu tình.
“Phụ hoàng bớt giận, nay Trưởng công chúa không ở kinh thành, mà Vương Lãng vốn là môn hạ cũ của nàng, nay bỗng nhiên trở mặt, e rằng trong đó có âm mưu hãm hại.”
Hoàng thượng ngẫm nghĩ, thấy lời này cũng có vài phần đạo lý.
Nhưng Vương Lãng lại nói ra một bí mật hoàng thất, khiến toàn bộ triều đình kinh ngạc.
“Trưởng công chúa vì muốn chuẩn bị mưu phản trong hoàng cung và phủ của mình, đã g.i.ế.c c.h.ế.t chính phò mã của mình. Việc này có nha hoàn tổng quản hầu cận nàng nhiều năm làm chứng, còn có vật chứng!”
Người hầu hạ lâu năm bước ra, chỉ vài lời đã kể rõ rành rọt Trưởng công chúa năm đó làm sao ra tay với phò mã, lại đưa ra vật chứng khi xưa.
Sự thật rành rành, tam hoàng t.ử dù muốn cầu tình cũng không còn cách nào.
Trưởng công chúa bị lập tức bắt giam, đợi hoàng thượng xử lý.
Còn Vương Lãng thì lại giành được danh tiếng tốt, hắn tuyên bố bản thân cố ý tiếp cận Trưởng công chúa là để điều tra tội mưu phản của nàng, tự đội cho mình cái mũ “vì nước vì dân”, xóa sạch danh tiếng xu nịnh quyền quý năm xưa.
Khi nghe chuyện truyền đến tai ta, ta bật cười, rồi lại cười.
“Đúng là biết tự tô vàng lên mặt mình.”
Trưởng công chúa mưu phản đúng là do hắn phát hiện.
Trước kia ta còn tưởng nàng ta ủng hộ tam hoàng t.ử vì tình cảm mờ ám, không ngờ là muốn lợi dụng cảnh huynh đệ tương tàn để nhân cơ hội chiếm lấy thiên hạ.
Còn Vương Lãng, tiếp cận nàng ta chẳng qua là để mở đường công danh cho bản thân, thật chẳng khác gì hắn ở kiếp trước.
Chẳng bao lâu sau, Trưởng công chúa bị định tội.
Hoàng thượng quyết định giam nàng tại phong địa, cả đời không được hồi kinh.
Ban đầu còn định xử phạt nặng hơn, chỉ vì Thái t.ử kiên quyết cầu xin cho cô mẫu, cuối cùng hoàng thượng mới lưu lại cho nàng một mạng, song Thái t.ử cũng bị mắng mỏ, quở trách một phen.
Thế nhưng hoàng thượng lại thấy Thái t.ử như vậy thì càng thêm yêu quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái t.ử dám vì cô mẫu mà chịu trách phạt, đó chẳng phải là lòng hiếu sao?
Mọi khúc mắc trước đây giữa phụ t.ử đều tan biến.
Hoàng thượng không gây chuyện, Thái t.ử vững vàng tiến bước, sau vài năm giằng co, phe tam hoàng t.ử cuối cùng cũng không thể thành thế lực lớn.
Còn ba người khác từng tranh ngôi vị ở kiếp trước, nay khi Thái t.ử không c.h.ế.t như đời trước, bọn họ cũng chẳng dám lộ chút dã tâm nào.
Năm năm sau, hoàng thượng băng hà, Thái t.ử thuận lợi đăng cơ.
Sau khi Thái t.ử đăng cơ, y lần lượt thanh trừng những huynh đệ từng ra tay với mình khi còn là Thái tử.
Kết cục của Tam hoàng t.ử thì khỏi cần nói.
Còn ta và Tiêu Hàm Quang cùng đi đến Yên Châu.
Nếu không có gì thay đổi, trong hai năm tới, Bắc Địch sẽ nam tiến, kéo quân xâm lấn.
Ở kiếp trước, vào thời điểm này, người của phủ Yên Vương gần như c.h.ế.t sạch, chỉ còn lại một mình Tiêu Hàm Quang, nhưng chàng vẫn đ.á.n.h cho quân Bắc Địch không dám bén mảng đến nữa.
Còn ở kiếp này, không còn ai trong triều ra tay hãm hại phủ Yên Vương từ bên trong.
Trận chiến này vô cùng thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ, có thể giữ cho vùng Yên Châu được ba mươi năm thái bình.
Sau khi thu quân, Tiêu Hàm Quang mệt mỏi đến cực độ, vừa trở về đã ôm ta ngủ một giấc đến trời đất tối sầm.
Khi tỉnh lại, hoàng hôn đã buông, con gái ta đứng bên giường nhìn ta đầy tủi thân, làm ta giật nảy mình.
“Thương Nhi muốn ngủ với mẫu thân, phụ thân vừa về là mẫu thân không ngủ với Thương Nhi nữa.”
“Suỵt.”
Ta vội che miệng con bé:
“Phụ thân con mệt rồi, đừng làm ồn, mẫu thân đưa con sang phòng khác ngủ nhé.”
Thương Nhi gật đầu liên tục như mổ thóc.
Ta nhanh chóng bế con sang gian bên, dỗ con ngủ rồi quay lại phòng.
Vừa nằm xuống giường, người bên cạnh đột nhiên trở mình, bàn tay lạnh lẽo siết chặt cổ ta, giọng nói vang lên lạnh băng:
“Ngươi là ai?”
Nhìn ánh mắt xa lạ trong mắt Tiêu Hàm Quang, ta cẩn thận nắm lấy tay chàng:
“Thiếp là thê t.ử của chàng.”
Xong rồi… thế giới này rốt cuộc là thế nào đây?
Tiêu Hàm Quang hình như cũng trọng sinh rồi!
Ngoại truyện: Tiêu Hàm Quang
“Thê tử?”
Tiêu Hàm Quang nhìn nữ nhân bị mình đè dưới thân, ánh mắt đầy cảnh giác.
Hắn nhớ rất rõ, khi lưỡi d.a.o của hắn đ.â.m vào người Hoàng thượng, cung tiễn thủ cũng b.ắ.n một mũi tên xuyên vào n.g.ự.c hắn.
Hắn sao có thể đến được nơi này, lại còn… có một người thê tử?
Cổ trắng nõn của nàng lọt vào trong tầm mắt, Tiêu Hàm Quang vội dời tầm nhìn, quan sát xung quanh.
Rõ ràng đây là phòng ngủ trong phủ Yên Vương ở Yên Châu.
Bàn tay mềm yếu như không xương đặt lên vai hắn, hơi thở nóng bỏng của nữ nhân khiến lòng hắn rối loạn.
“T.ử Chiêu, chàng sao vậy, có phải ngủ đến hồ đồ rồi không?”
Giang Hy Hòa vừa hỏi, trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng.
Chỉ mong không phải là chuyện nàng đang nghĩ đến, nếu không, nàng thật sự không biết phải giải thích thế nào với Tiêu Hàm Quang về hai kiếp này.
“Ta quả thật không quen biết nàng.”
Tiêu Hàm Quang chống người dậy, cúi xuống nhìn nàng từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo:
“Tốt nhất nàng đừng gọi bừa.”
Nữ nhân này lại biết cả tên tự của hắn.
“Nàng do ai phái tới? Hoàng thượng? Hay là Trưởng công chúa?”
Xong rồi.
Giang Hy Hòa đưa tay che mắt, tạm thời giả vờ hồ đồ.
“Phu quân, giờ làm gì còn Trưởng công chúa nào nữa, hai năm trước, nàng ta vì không chịu nổi cảnh giam cầm mà c.h.ế.t ở phong địa rồi.”
“Cái gì?”
“Bây giờ là năm nào?”
Giang Hy Hòa thành thật đáp, lại nói thêm:
“Thái t.ử vừa mới đăng cơ không lâu, chúng ta đã trở về Yên Châu, chàng vừa đ.á.n.h lui người Bắc Địch. Những chuyện đó chàng đều quên hết rồi sao? Có phải trên chiến trường va đập vào đầu rồi không?”
Thái t.ử đăng cơ…
Tiêu Hàm Quang cuối cùng cũng dần hiểu ra.
Hắn đã đến một thế giới khác.
Một thế giới nơi Thái t.ử không c.h.ế.t, huynh đệ vẫn còn sống, Tam hoàng t.ử và Trưởng công chúa mưu phản thất bại.
Hơn nữa…
Tiêu Hàm Quang nhìn về phía Giang Hy Hòa.
Hắn còn có một người thê tử.
Nhìn kỹ, thấy nàng có vẻ quen quen, như đã từng gặp ở đâu đó.
Hắn đè nén nghi ngờ, nói:
“Không sao, đầu ta có chút không tỉnh táo, giờ nhớ ra rồi.”
Tiêu Hàm Quang quyết định trước tiên phải nghỉ ngơi, sáng mai dậy sẽ tìm hiểu rõ ràng.
Điều quan trọng nhất là không để ai phát hiện hắn là người từ thế giới khác.
“Phu quân, chàng đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi, không thể ngủ nữa đâu.”
Giang Hy Hòa kéo cổ áo hắn, ép hắn xuống.
“Chúng ta đã hai tháng rồi chưa…”
Môi có chút tê tê ngứa ngứa, nữ nhân này thật gan to, dám chủ động hôn hắn.
Chẳng những chạm nhẹ, mà còn dám… đưa lưỡi vào.
Tiêu Hàm Quang chưa từng có sự thân mật như vậy với nữ nhân.
Tim hắn đập loạn, định đẩy mạnh nàng ra, nhưng nghĩ đến việc đây là thê t.ử của mình, đành chỉ khẽ kéo nàng xuống.
“Ta vẫn chưa ngủ đủ.”
Tiêu Hàm Quang quay lưng lại nằm xuống, nhưng lại cảm thấy bàn tay mềm mại kia đặt lên tai hắn.
“T.ử Chiêu, tai chàng sao đỏ thế này, Thương Nhi đã ba tuổi rồi, sao chàng vẫn còn thẹn thùng như thế?”
Tiêu Hàm Quang xoay người lại:
“Thương Nhi là…”
Giang Hy Hòa chớp mắt:
“Là con gái của chúng ta chứ còn ai nữa.”
Tiếng sét như vang lên bên tai, Tiêu Hàm Quang hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Thì ra bản thân hắn ở thế giới này, không chỉ có thê tử, mà còn có cả con rồi!
Ngón tay Giang Hy Hòa khẽ lướt trên má hắn, nhìn vẻ mặt của hắn, nàng chỉ cảm thấy vô cùng thú vị.
Vốn tưởng nửa đời sau cứ thế trôi qua bình lặng, không ngờ lại có một Tiêu Hàm Quang mang ký ức kiếp trước xuất hiện.
Trêu chọc hắn, chắc chắn sẽ rất vui.
- Hoàn văn -