Ta cũng mỉm cười đáp:
“Nói ra cũng là duyên do công chúa ban tặng. Hôm ấy trong tiệc cưới của công chúa ở Tần phủ, Gia Định huyện chủ rơi xuống nước, một mực nói là ta đẩy nàng ta.”
“Ta bèn cầu Tiêu thế tử, người khi ấy có mặt ở tiền viện, làm chứng cho ta. Thế là giữa ta và hắn có chút dây dưa từ đó.”
“Vậy sao?”
Tiêu Tĩnh An khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm rơi xuống sân đ.á.n.h cầu.
“Từ trước trong cung, ngươi và ta thường xuyên đ.á.n.h cầu cùng nhau, hôm nay là đại hội cưỡi ngựa đ.á.n.h cầu, chẳng bằng hai ta đấu một trận?”
“Được thôi.”
Ta vui vẻ đáp.
Hôm nay Tần Diên Xuyên đang trực, Tiêu Tĩnh An liền cùng con gái của Thị lang bộ Công lập đội.
Ta đảo mắt nhìn quanh, còn chưa kịp chọn người thì đã thấy Lý Gia Định chủ động bước tới.
“Công chúa và huyện chủ muốn đ.á.n.h cầu sao? Không bằng cho ta tham gia với?”
Tiêu Tĩnh An đáp ngay:
“Tốt thôi. Nhưng ta đã hứa với Vương cô nương rồi, hay là ngươi cùng Hy Hòa một đội đi. Hai người vốn có chút hiểu lầm, nhân dịp này chơi một trận, hóa giải hiềm khích cũng tốt.”
Lý Gia Định nhìn ta:
“Huyện chủ thấy thế nào?”
Ta gật đầu đồng ý.
Hai bên chia đội xong, trận đấu bắt đầu chưa lâu, đội của ta và Lý Gia Định đã bị dẫn trước.
Tiêu Tĩnh An và Vương cô nương phối hợp ăn ý, còn ta và Lý Gia Định thì hoàn toàn trái ngược, quả cầu ta đ.á.n.h sang, nàng ta đón không được; quả nàng ta đ.á.n.h lại, thì bay tận chân trời.
Một trận đấu xong, Lý Gia Định đầy vẻ áy náy:
“Hy Hoà huyện chủ, thật xin lỗi, lâu rồi ta không chơi, tay hơi vụng.”
“Công phu của Gia Định huyện chủ sa sút, chơi cầu cũng vụng đi rồi, đúng là nên luyện lại.”
Không để ý sắc mặt của nàng ta ra sao, ta nghỉ ngơi một lát, rồi ngồi trên lưng ngựa nhìn ra xa, thấy Tiêu Hàm Quang bước vào sân.
Trận tiếp theo bắt đầu, Tiêu Tĩnh An tấn công dữ dội hơn, quả cầu gần như chỉ xoay quanh giữa nàng ta và Vương cô nương.
Lý Gia Định thấy vậy dường như cũng sốt ruột, bỗng thay đổi hẳn, cướp được cầu, mạnh tay đ.á.n.h về phía ta.
Quả cầu bay thẳng đến, đập trúng ngay mắt con ngựa ta đang cưỡi.
Ngựa đau, hí vang một tiếng, lập tức lao điên cuồng giữa sân.
Dù là ngựa đã được huấn luyện, nhưng đối với ta mà nói, ta chỉ là người lạ.
Khi mắt nó đau, nó chẳng còn để tâm đến kẻ đang ngồi trên lưng nữa.
Ta kéo chặt dây cương, liếc thấy vẻ mặt phấn khích của Tiêu Tĩnh An, liền hiểu ra, thì ra nàng ta tính kế như vậy.
Ta siết chặt hai chân, cúi thấp người, nắm chặt dây cương, điều khiển ngựa chuyển hướng.
Nhìn thấy vẻ đắc ý của Tiêu Tĩnh An dần biến thành kinh hoàng, ta lớn tiếng hô:
“Công chúa, tránh ra mau!”
Tiêu Tĩnh An phản ứng cũng nhanh, thấy con ngựa lao đến liền vung gậy trong tay, quất mạnh xuống đầu nó.
“Con súc sinh này, cút đi!”
Mà súc sinh, tất nhiên không hiểu tiếng người.
Bị đ.á.n.h vào đầu, con ngựa càng nổi điên, tung vó đá mạnh vào ngựa của công chúa.
Ngựa của Tiêu Tĩnh An cũng mất khống chế, chạy loạn trong sân.
Khung cảnh nhất thời rối loạn, người thuần ngựa ở bên thổi còi, nhưng những con ngựa đau đớn không nghe lệnh, cứ phi nước đại không dừng lại.
Con ngựa dưới ta cũng vậy, ta chỉ có thể cúi thấp người, nắm chặt dây cương, không dám dùng sức, sợ làm nó kích động hơn.
Sau lưng vang lên tiếng vó ngựa, Tiêu Hàm Quang cưỡi ngựa lao vào sân, nhanh chóng đuổi kịp ta.
“Đưa tay cho ta.”
Hắn nói trầm thấp, ta lập tức đưa tay ra.
Một lực mạnh kéo ta qua, chẳng mấy chốc ta đã ngồi trước hắn.
“Có bị thương không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta lắc đầu, thả lỏng, dựa hẳn lưng vào n.g.ự.c hắn.
Bên kia, ngựa của Tiêu Tĩnh An cũng vừa dừng lại.
Nàng ta xuống ngựa, mặt trắng bệch, nhưng vẫn tức giận mắng:
“Đồ súc sinh!”
Không rõ là mắng con ngựa, hay mắng người nào khác.
Con ngựa ta cưỡi khi nãy, vì không còn người trên lưng, lại càng chạy điên loạn hơn, không ai giữ nổi.
Chỉ thấy nó bất ngờ đổi hướng, lao thẳng về phía Tiêu Tĩnh An, người vừa quất mạnh vào đầu nó.
“A!!!”
Tiêu Tĩnh An bị vó ngựa đạp trúng, con ngựa dùng sức cực mạnh, một cú tung chân, m.á.u đã tràn ra nơi khóe môi nàng ta.
“Công chúa!!!”
Ta ngồi trên lưng ngựa, ấn lấy bàn tay Tiêu Hàm Quang vừa ném hòn đá vào m.ô.n.g ngựa để cứu ta, khẽ nói:
“Thật ra ta bị thương rồi.”
Nói xong, ta tựa đầu vào n.g.ự.c hắn, khép mắt lại.
Thân người Tiêu Hàm Quang thoáng căng lên:
“Bị thương ở đâu…”
Ta mở mắt, chỉ hé một khe nhỏ, đối diện với ánh mắt hắn, cảm nhận được cơ thể hắn dần thả lỏng.
Sau đó, tất cả mọi người trong hội cưỡi ngựa đều thấy cảnh thế t.ử Yến vương ôm vị hôn thê xuống ngựa, sắc mặt lo lắng vô cùng.
“Mau mời thái y! Huyện chủ bị thương rồi!”
21
Tại đại hội đ.á.n.h cầu, một công chúa và một huyện chủ đều bị thương, buổi thi đấu cũng không thể tiếp tục, các nhà chỉ đành thu dọn để trở về.
Tiêu Hàm Quang đưa ta về phủ Giang, sau đó lại mời ngự y đến.
Không biết chàng đã nói gì, chỉ thấy ngự y bắt mạch cho ta, khẽ thở dài một tiếng:
“Hy Hòa huyện chủ dường như bị chấn động não, trong đầu sinh ra ứ huyết.”
Nghe đến ba chữ “chấn động não”, ai nấy đều biến sắc, chuyện này là cực kỳ nghiêm trọng.
Cả phủ trên dưới lo lắng đến nỗi chạy quanh như quay tơ, tin ta bị thương đầu cũng nhanh chóng truyền ra ngoài.
Còn Tiêu Tĩnh An thì càng t.h.ả.m hơn.
Nàng ta bị ngựa giẫm phải, gãy mấy khúc xương sườn, lại còn bị tổn thương nội tạng, nói chuyện cũng khó khăn.
Ngự y nói dù có chữa khỏi, về sau thân thể cũng yếu nhược, không thể làm việc nặng.
Công chúa bị thương đến vậy, hoàng thượng tất nhiên giận dữ.
Sau khi hỏi rõ chuyện xảy ra trên sân, mới biết tất cả đều do Gia Định huyện chủ đ.á.n.h trúng mắt ngựa, khiến ngựa trên trường đua phát cuồng.
Nhưng Lý Gia Định là con cháu trung liệt, phụ huynh đều đã c.h.ế.t trận vì nước, nên hoàng thượng cũng không thể xử nặng.
Còn ta, Giang Hy Hòa, lại là vị thế t.ử phi của Yên vương tương lai, mà nay cũng bị thương, người vẫn đang hôn mê.
Hoàng thượng nghĩ tới nghĩ lui, tức giận khó nguôi, cuối cùng chỉ đ.á.n.h phạt Lý Gia Định mấy roi vào tay, lại bắt chép kinh Phật trăm lần.
Tiểu thư nhà Thị lang Bộ Công cũng bị phạt chép trăm lần kinh Phật.
Sau khi thánh chỉ ban xuống, Tiêu Hàm Quang đứng bên giường, kể lại mọi chuyện cho ta nghe.
Ta thở phào nhẹ nhõm, rồi mở mắt ngồi dậy.
“Hoàng thượng đã xử lý xong rồi, vậy nàng định bao giờ tỉnh?”
Tiêu Hàm Quang hỏi.
“Khi nào công chúa tỉnh, ta sẽ tỉnh sau một ngày.”
Ta nhìn chàng: “Nếu chàng ngại phải mang cơm đến mỗi ngày, ta cũng có thể tỉnh ngay bây giờ.”
Những ngày này, Tiêu Hàm Quang đều đến thăm ta, còn lén mang đồ ăn đến.
Dù sao Giang phủ người đông miệng lắm, ta giả vờ hôn mê, mà cơm nước vẫn mang lên đều đặn, sớm muộn cũng bị lộ chuyện giả ngất.
Khổ cho Tiêu Hàm Quang, bên ngoài ai nấy đều đồn rằng chàng si mê vị hôn thê đến khắc cốt ghi tâm, nghe tin ta hôn mê thì hồn vía lên mây, ngày nào cũng đến Giang phủ canh chừng.
Có người còn bắt gặp chàng mang theo hộp cơm, liền nói Tiêu Hàm Quang thương nhớ vị hôn thê đến nỗi ăn uống chẳng yên, chỉ muốn ở bên nàng mới có thể nuốt nổi vài miếng.
Nghĩ đến lời đồn bên ngoài, ta không nhịn được bật cười.
Tiêu Hàm Quang mở hộp cơm bên giường, lấy từng món ra.