Ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt kia, ta bình tĩnh quỳ xuống giải thích:
“Thái t.ử điện hạ, thần nữ bị người truy sát đến đây, thấy kẻ này định ám toán chủ thượng, hành thích điện hạ!”
“Dao găm trong tay hắn chính là bằng chứng.”
Thái t.ử nheo mắt: “Ngươi là…”
“Thần nữ là Hy Hòa, con gái của Giang Thị Lang.”
Hai kẻ đuổi theo ta cũng vừa chạy đến, thấy nơi này đông người liền có ý muốn rút lui.
Nhưng đã ở trước mặt thái tử, làm sao loạn đảng có thể thoát thân?
“Bắt sống lại cho ta.”
Thái t.ử hạ lệnh, không lâu sau, một tên bị g.i.ế.c, tên kia bị chặt gân tay gân chân, trật khớp hàm.
Khi mọi việc yên ổn, ta chưa kịp thở phào, đã nghe thấy thái t.ử gọi ta một tiếng.
Y mặc áo gấm, dung mạo ôn hòa như ngọc, nhưng trong mắt lại thâm sâu khó dò.
“Giang tiểu thư.”
“Vậy ra, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của cô.”
“Là bổn phận của thần tử, của dân chúng, thần nữ không dám nhận ơn.”
Ta cúi đầu dập đầu:
“Ngược lại phải tạ ơn điện hạ, nếu không có người, thần nữ e rằng đã c.h.ế.t dưới kiếm của hai kẻ đó, thành cô hồn dã quỷ rồi.”
Thái t.ử khẽ cười, đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay ta.
“Đứng lên đi.”
2
Sau khi trở về doanh trướng, cơn mệt mỏi sau khi thoát c.h.ế.t ập đến, ta ngã xuống giường và ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.
Lúc nha hoàn hầu ta rửa mặt, nàng hạ giọng tám chuyện:
“Tiểu thư, hôm qua công chúa và Tần công t.ử mất tích, sáng nay đã tìm thấy rồi, hai người họ, cô nam quả nữ, cùng ở dưới vực suốt một đêm đó.”
Ta rửa tay, nét mặt chẳng mấy biến đổi:
“Chuyện của công chúa, đừng nói bậy. Đây là trường săn của hoàng gia, nếu để người khác nghe được, ngươi e là không sống yên đâu.”
Nha hoàn tiu nghỉu im bặt.
Hôm qua sau khi về doanh, hoàng thượng hỏi ta, người theo hầu công chúa, công chúa ở đâu.
Ta chỉ nói rằng trong lúc bị truy sát đã thất lạc với công chúa, khiến hoàng thượng nổi giận vô cùng.
Phụ thân ta cũng liên tục nhận tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng vẫn là thái t.ử ra mặt, nói rằng ta bị hai tên phản loạn truy g.i.ế.c, suýt mất mạng, hoàng thượng mới thôi không truy cứu nữa.
Sau khi rửa mặt trang điểm xong, ta bước ra khỏi trướng.
Những tiểu thư đến dự cuộc săn vây quanh nhau tán gẫu về chuyện của Tiêu Tĩnh An và Tần Diên Xuyên.
Chỉ qua một đêm, chuyện đã lan khắp nơi.
Cũng phải thôi, hôm qua vừa trải qua cảnh sinh tử, hôm nay không tránh khỏi cần chút chuyện tình cảm để khuây khỏa.
Kiếp trước, người trải qua chuyện ấy là ta và Tần Diên Xuyên, kiếp này lại biến thành hắn ta và Tiêu Tĩnh An.
Tần Diên Xuyên cũng trọng sinh, hắn ta không thể không biết việc rơi xuống vực với công chúa sẽ dẫn đến điều gì, vậy mà hắn ta vẫn làm thế, chẳng qua là muốn sớm buộc công chúa lại với mình mà thôi.
Là vì muốn giải mối tương tư của kiếp trước, hay là muốn giúp người trong lòng thoát khỏi số mệnh hòa thân?
Có lẽ đều là cả hai.
Nhưng dùng cách này, điều tiếng mà nữ t.ử phải chịu luôn nhiều hơn nam nhân.
Huống chi công chúa hiện nay lại đã có người trong lòng.
Đang nghĩ vậy, liền nghe bên cạnh đám tiểu thư bắt đầu bàn tán về chuyện hôm qua.
Có người hôm qua không vào rừng săn, ở lại chỗ hoàng thượng, tận mắt chứng kiến một cảnh rung động lòng người, giờ đang kể lại sinh động vô cùng:
“Hôm qua bọn phản loạn bao vây, ai nấy đều tưởng mình c.h.ế.t chắc, nhiều đại thần đã bắt đầu viết di thư. May mà chịu đựng đến lúc viện binh tới.”
“Thế t.ử Yên vương xông lên đầu tiên, một mình g.i.ế.c tên đầu lĩnh phản loạn, chỉ dẫn theo trăm tinh binh đã dẹp yên được loạn đảng. Hắc Ảnh Vệ quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Thế t.ử Yên vương quả là hổ t.ử của nhà tướng, khó trách có người vì hắn mà si mê. Chỉ là nay xảy ra chuyện này, e rằng không thể nữa rồi.”
Công chúa Tĩnh An si mê thế t.ử Yên vương, chuyện này trong giới tiểu thư quý tộc chẳng còn là bí mật.
Tiếng bàn tán bỗng ngừng lại, mọi người lập tức nín thở.
Ta ngẩng đầu, thấy ma ma bên cạnh công chúa đang bước đến.
“Giang tiểu thư, công chúa mời ngươi.”
Đám tiểu thư vừa bàn chuyện lập tức hoảng hốt, nhỏ giọng hỏi nhau ta đã ngồi ở đây từ bao giờ.
Ta là người theo hầu công chúa, bị ta nghe thấy chuyện họ lén bàn tán về công chúa, tự nhiên họ lo sợ.
Từ nhỏ ta đã được chọn làm bạn đọc của công chúa, mười hai tuổi vào cung, sau đó rất ít khi được gặp lại người nhà.
Sống trong cung, gọi là “bạn đọc”, thực ra chẳng khác gì kẻ hầu cận bên người công chúa.
Kiếp trước, Tần Diên Xuyên yêu mến công chúa, mà công chúa lại cảm mến thế t.ử Yên vương.
Tần Diên Xuyên là bạn đọc của tam hoàng tử, mà tam hoàng t.ử lại là huynh ruột cùng mẫu phi với công chúa, nên hắn ta thường lấy cớ ấy để tiếp cận nàng.
Công chúa đối với hắn ta phiền chán vô cùng, mỗi lần bị buộc phải ở riêng với hắn ta liền kéo ta theo cùng.
Lần vào trường săn này cũng vậy.