Hy Hòa

Chương 3



Không ngờ gặp phải phản loạn, rồi tình cờ khiến ta và Tần Diên Xuyên thành một đôi bị ép buộc.

 

Công chúa vốn chẳng ưa hắn ta, nhưng thấy ta, kẻ hầu cận của mình, cùng người vẫn luôn ái mộ nàng trở thành một đôi, liền thấy tức nghẹn.

 

Sau đó dứt khoát lạnh nhạt cả ta và hắn ta.

 

Kiếp trước ta ngu ngốc, chẳng nhìn ra được tình cảm rối rắm giữa hai người ấy.

 

Sau chuyện đó, hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, ta vui vẻ gả đi.

 

Gả vào rồi, Tần Diên Xuyên đối với ta lạnh nhạt hờ hững, ta cũng chẳng nghĩ gì, ngày nào cũng đem lòng nhiệt mà áp vào mặt lạnh.

 

Cho đến khi tin công chúa phải hòa thân truyền đến, Tần Diên Xuyên uống say trong thư phòng.

 

Ta vào chăm sóc, lại thấy hắn ta ngẩn ngơ nhìn bức họa công chúa.

 

Những chuyện cũ ùa về trong lòng, ta mới hiểu người hắn ta yêu là công chúa.

 

Mười năm sau đó, phu thê lạnh nhạt, oán hận chẳng nguôi.

 

Rõ ràng là một đôi oán ngẫu.

 

Ma ma dẫn đường, ta bước vào doanh trướng của công chúa, trên mặt mang vẻ quan tâm.

 

“Công chúa, nay người đã đỡ hơn chưa?”

 

“Tốt hơn nhiều rồi.”

 

Tiêu Tĩnh An khẽ ho khan, ngồi dậy:

 

“Cũng phải nhờ Tần Diên Xuyên liều mạng cứu ta.”

 

Một câu nói khiến ánh mắt ta khựng lại.

 

Ta ép xuống nỗi kinh ngạc trong mắt, rót một chén trà đưa qua.

 

“Công chúa bình an là tốt rồi. Công chúa là thân ngọc ngà, kẻ làm thần tử, bảo vệ người cũng là bổn phận nên làm.”

 

“Không thể nói thế được.”

 

Tiêu Tĩnh An mỉm cười, đón lấy chén trà:

 

“Dưới vực, Tần Diên Xuyên vì cứu ta mà khắp người đầy thương tích. Ta phát sốt, hắn vẫn gắng gượng chăm sóc suốt một đêm.”

 

“Hắn vẫn luôn có tình với ta, trước kia ta không nhận ra, lần này cùng trải qua sinh tử, lại khiến ta động lòng.”

 

Tiêu Tĩnh An, cũng đã trọng sinh rồi.

 

Rời khỏi doanh trướng công chúa, câu nói ấy vang vọng trong đầu ta.

 

Hành động và lời nói của nàng, khác hẳn với Tiêu Tĩnh An mà ta từng biết ở kiếp trước.

 

Trong đôi mắt ấy còn ẩn chứa nét tang thương và kiềm nén sâu sắc.

 

Công chúa lại hỏi:

 

“Ta còn nghe nói, ngươi đã cứu thái t.ử hoàng huynh của ta?”

 

Ta kể lại mọi chuyện khi cứu thái tử, rồi kết lại bằng một câu:

 

“Chỉ là trùng hợp thôi.”

 

Kiếp trước, sau khi thái t.ử c.h.ế.t, bốn vị hoàng t.ử tranh đoạt ngôi vị.

 

Người thắng cuối cùng chính là huynh ruột cùng mẫu phi của nàng, tam hoàng tử.

 

Công chúa gọi ta đến, tám phần là để thăm dò.

 

3

 

Phản loạn ở huyện Vi Trường vừa được bình định, để tránh sinh biến nữa, hoàng thượng hạ lệnh lập tức khởi hành hồi kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chỉ hai ba ngày, chúng ta đã trở về kinh đô.

 

Trong kinh lại bị điều tra một phen, nhất thời ai nấy đều nơm nớp lo sợ.

 

Đợi khi cơn gió qua đi, hoàng thượng mở tiệc, luận công ban thưởng.

 

Thái t.ử điện hạ đưa thiệp mời đến cho ta.

 

“Điện hạ nói rồi, người đã cứu mạng ngài ấy, thế nào cũng phải đi.”

 

Một câu liền đ.á.n.h tan mọi do dự của ta.

 

Ta chải chuốt ăn mặc, yên tâm đến dự yến.

 

Trong yến bàn đến công lao, Thế t.ử Yến vương là Tiêu Hàm Quang tự nhiên đứng đầu.

 

Hoàng thượng bổ nhiệm hắn làm Thống lĩnh Kinh Vệ, lại sắp cho hắn một chức trong Binh bộ.

 

Vàng bạc như suối ban xuống, danh sách dài đến mức đại thái giám đọc mất gần một nén nhang.

 

Người hộ giá và ám vệ cũng được thưởng mấy lượt.

 

Sau đó liền đến lượt Tần Diên Xuyên.

 

Lần này hắn ta liều c.h.ế.t bảo vệ công chúa, bên ngoài lời đồn chẳng ngớt.

 

Hoàng thượng ban vàng bạc xong, lại tứ hôn cho hai người.

 

Lúc tuyên đọc thánh chỉ, Tần Diên Xuyên và Tiêu Tĩnh An nhìn nhau một cái, tình ý miên man.

 

Đoạn tình duyên của hai người bọn họ, coi như ít đi được mười năm vòng vèo.

 

“Nhị tiểu thư Giang gia đâu?”

 

Ta được điểm tên, bước lên hành lễ.

 

“Thần nữ tham kiến hoàng thượng.”

 

“Ngươi cứu mạng thái tử, phong làm huyện chủ, thưởng một trăm lượng hoàng kim.”

 

Ta tạ ân.

 

Trở về chỗ ngồi, thái t.ử mỉm cười gật đầu với ta, rồi liền quay đi, không nhìn nữa.

 

Như vậy, coi như đã trả xong.

 

Sau này, ta cũng không thể lại lấy ân cứu mạng mà nói chuyện với thái tử.

 

Nhưng được một phong thưởng như thế, đã là không tệ.

 

Chỉ là phong địa cách kinh thành hơi xa, ở phía bắc, Yên Châu…

 

Ta còn đang nghĩ, Tiêu Tĩnh An bỗng mở miệng.

 

“Phụ hoàng, người cũng biết, Hy Hòa từ mười hai tuổi đã vào cung theo bên con, đã được năm năm rồi. Vì việc để tang mà chậm mất một năm, nay không thể trì hoãn thêm. Nàng cứu thái t.ử hoàng huynh là chuyện lớn, phụ hoàng chẳng bằng ban cho nàng một mối hôn sự đi.”

 

Ngón tay ta khựng lại.

 

Ta và Tần Diên Xuyên đời trước dù sao cũng làm phu thê mười năm, công chúa đây là không yên lòng.

 

Hoàng thượng suy nghĩ một lát:

 

“Chỉ hôn cho nàng làm trắc phi của thái t.ử hoàng huynh, thế nào?”

 

Lời vừa dứt, sắc mặt thái t.ử có chút khó coi.

 

Y là thái tử, sắp chọn phi, người tuy chưa định xong, nhưng ta chưa từng nằm trong dự tính.

 

Hoàng thượng lại nói: “Vừa khéo lần này săn bắn, nàng cứu thái tử…”

 

Ta vội hành lễ: “Hoàng thượng, Hy Hòa không dám tham công. Được phong huyện chủ đã là phúc của Hy Hòa rồi.”