Phu xe do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng tránh đường.
Đến cửa Giang phủ thì đã là hoàng hôn.
Xuống xe, ta đứng trước cổng Giang gia, lần nữa nói lời cảm tạ.
Tiêu Hàm Quang không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi giục ngựa rời đi.
Đội xe phía sau nối đuôi nhau đi theo, lúc này ta mới phát hiện phía sau còn một cỗ xe nữa.
Khi lướt qua ta, người trong xe vén rèm lên.
Khuôn mặt anh tuấn của tam Lạc công t.ử gia, Lạc Huyền Chu hiện ra, vẫn là vẻ nửa cười nửa không kia.
“Hy Hoà huyện chủ quả là một chiêu lấy lùi làm tiến.”
Ta mỉm cười hành lễ: “Lạc công t.ử đi thong thả.”
5
Khi ta trở về Giang phủ, người nhà lập tức vây lại hỏi han đủ điều.
Tổ mẫu trách yêu: “Sao tối nay đã về rồi? Vừa rồi đại thái giám đến truyền ý chỉ phong con làm Huyện chủ, còn nói đã gửi thư hỏi xem khi nào con về để tiện đón gió tẩy trần đây.”
Mẫu thân đứng bên cạnh phụ họa:
“Ta đã bảo người dưới bếp làm thêm đồ ăn rồi, nếu đói thì ăn chút điểm tâm lót dạ trước đã.”
Nói rồi bà đặt một đĩa bánh trước mặt ta.
Ta mỉm cười nói không đói, rồi mới mở miệng giải thích.
“Hoàng thượng ban hôn cho Công chúa và Tần đại công tử, Công chúa sắp phải chuẩn bị xuất giá, con ở lại trong cung không tiện. Thêm nữa cũng đã lâu không gặp mọi người, nên con mới vội vàng trở về.”
Phụ thân nghe vậy, lông mày vốn luôn cau chặt giờ càng siết lại.
“Cứ thế mà ra khỏi cung, chẳng phải quá lỗ mãng sao? Con đã đến xin từ biệt Hoàng hậu nương nương và Thái hậu nương nương chưa?”
Ta đáp: “Con đã đi rồi, nhưng hai vị nương nương bận, chỉ bảo cung nhân truyền lời lại.”
“Thế sao được? Hôm nay không gặp được, chẳng phải vẫn còn ngày mai? Con gấp gáp trở về làm gì chứ?”
“Được rồi.”
Tổ mẫu ngắt lời ông:
“Đứa nhỏ vừa về nhà, đừng đem cái nết quan trường của con vào trong nhà.”
Phụ thân nói: “Hy Hoà ở trong cung làm bạn đọc, đại diện cho thể diện Giang gia, từng lời từng hành động đều không thể sơ suất, bằng không khó tránh khỏi…”
“Từ cứu Thái t.ử đến được phong làm Huyện chủ, như thế còn chưa đủ nở mày nở mặt cho Giang gia sao?”
Tổ mẫu không khách khí nói:
“Nếu con muốn giảng giải đạo lý thì đi mà nói với đám môn sinh của con.”
Phụ thân chỉ đành lắc đầu bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tổ mẫu an ủi ta: “Đừng để ý phụ thân con, làm quan lâu ngày rồi, chuyện gì cũng muốn bắt bẻ vài câu.”
Ta cụp mắt, mỉm cười khẽ.
Đời trước ta và người nhà chung dịng thì ít mà xa cách lại nhiều, mỗi lần ta trở về, phụ thân đều chê trách mọi hành vi của ta.
Khi ấy ta tưởng ông trời sinh kỹ lưỡng, không ngờ ông thực ra chẳng mấy thích ta, cũng chẳng thích mẫu thân.
Giang gia vốn là hậu duệ danh tướng danh tể, nhưng qua ba đời nhân tài thưa thớt, phủ đệ suy tàn; mẫu thân xuất thân nhà thương nhân, mang theo của cải khổng lồ gả vào Giang phủ, lo liệu trong ngoài, bỏ tiền dàn xếp quan trường, có thể nói là tận tâm tận lực.
Ta nắm lấy bàn tay lạnh buốt của mẫu thân, nhớ tới cảm giác đau đớn và hoang mang khi đời trước xuất giá chưa lâu đã nhận được tin bà qua đời.
Phụ thân chẳng đầy một năm đã đem di nương phù chính, thậm chí lúc ta bệnh nặng còn toan tính sau khi ta c.h.ế.t sẽ đẩy tiểu muội mới tới tuổi cập kê vào làm kế thất của Tần Diên Xuyên.
Về sau khi Tiêu Tĩnh An hòa ly trở về triều, lại truyền ra tin Tần Diên Xuyên muốn cưới nàng làm bình thê, phụ thân lúc ấy mới chịu dừng ý định.
Nhưng từng chuyện từng chuyện như thế, đã khiến lòng ta lạnh ngắt.
Cho nên ngày hôm sau, khi phụ thân gọi ta qua, nói rằng ông muốn xem một mối nhân duyên cho ta, người đó là một môn sinh dưới trướng của ông, ta cũng chẳng hề kinh ngạc.
Môn sinh ấy tên Vương Lãng, xuất thân bần hàn, nhưng rất có tài.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, tương lai thi đỗ bảng vàng, trong quan trường nhất định sẽ có chỗ đứng.
Thế nhưng ta nhớ đời trước, hắn cưới con gái một vị quan thất phẩm trong kinh.
Về sau vì muốn leo lên chỗ dựa là Trưởng công chúa để vụt sáng, hắn g.i.ế.c thê t.ử diệt khẩu, bị thê gia tố lên trước điện, gây náo động cả kinh thành.
Phụ thân đưa bức họa chân dung cho ta.
Ta đưa tay nhận lấy, nhưng chỉ đặt nó sang một bên.
“Giờ con đã được phong Huyện chủ, gả cho hắn không hợp.”
Phụ thân ta lạnh mặt nói:
“Con từ bao giờ lại có cái thói ỷ vào thân phận mà khinh thường người khác thế?”
Ta nhìn ông, chậm rãi đáp:
“Không phải con tự cho mình cao quý, chỉ là con đã vào cung làm bạn đọc năm năm, sống cẩn trọng dè dặt, còn từng cứu Thái t.ử mà được phong làm huyện chủ. Giờ người lại muốn gả con cho kẻ thân phận như vậy, chẳng phải là quá uổng sao?”
“Vương Lãng là người có tài lớn, sau này tất sẽ được trọng dụng. Con nay vì hết chuyện này đến chuyện khác mà đã đến tuổi này rồi, còn có thể tìm được nhà nào cao hơn nữa? Con gả cho Vương Lãng, sau lưng có Giang gia, hắn tuyệt sẽ không dám coi thường con.”
Chốn quan trường thăng trầm bất định, một nhà hay nhiều nhà liên kết với nhau là thế tất.
Đáng tiếc Giang gia suy ba đời mới khởi, xuất thân hàn môn, thế lực chưa ổn, những nhà căn cơ vững vàng đều sợ Giang gia chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, chẳng ai muốn kết thân.
Giang gia chỉ có thể âm thầm nâng đỡ đám con cháu hàn môn, mở rộng thế lực.
Thậm chí còn tính đem hôn sự của ta ra làm công cụ biểu thị thiện ý.
Ta chậm rãi nói:
“Hắn rốt cuộc vẫn chưa đỗ đạt gì, con nay đã là huyện chủ, hà tất phải đ.á.n.h cược thanh xuân của mình vào tương lai của hắn?”
“Chi bằng tứ muội, cũng đã đến tuổi rồi, con thấy nàng ấy gả cho Vương Lãng, e là thích hợp hơn.”
Rời khỏi thư phòng, ta lại nhớ đến kiếp trước.
Tứ muội là thứ nữ của Triệu di nương, người sau này được nâng làm chính thất, nay cũng sắp đến tuổi cập kê.
Mười năm sau, người phụ thân này lại muốn gả ngũ muội, mới sáu tuổi hiện giờ, làm kế thất cho Tần Diên Xuyên.
Kiếp trước, tứ muội gả cho thứ t.ử nhà Kinh Triệu Doãn, cuộc sống sung túc, êm đềm thuận hòa.
Vương Lãng sang năm mới đỗ đạt, làm được đến chức thám hoa, nhậm chức quan lục phẩm, nhưng bị chèn ép ở triều đình, đường thăng tiến mờ mịt, sau còn đi lạc lối, trở thành khách của Trường công chúa.
Đó chính là người mà kiếp này phụ thân ta trăm chọn ngàn cân dành cho ta.
Dẫu không biết nhân phẩm hắn sau này ra sao, nhưng tương lai thế nào, cũng chỉ là một canh bạc mà thôi.
Lòng ông thiên lệch đến mức không còn giới hạn nữa rồi.
Vừa nãy trong thư phòng, quả nhiên phụ thân ta không đồng ý, chỉ lạnh giọng cười:
“Không ngờ con còn có dã tâm như vậy. Con còn muốn gả cho hoàng t.ử hay vương hầu sao? Với tư chất của con, e là chỉ chuốc lấy thương tích đầy mình thôi!”
Vậy là ông ngầm mặc nhận, tạm thời không can thiệp vào hôn sự của ta.