Hy Hòa

Chương 6



Ta trở về phòng, ngồi trước gương, chải gọn phần tóc trước trán.

Năm đó công chúa tuyển bạn đọc, tiểu thư quý tộc trong kinh ai nấy đều chen chúc muốn được ở bên cạnh công chúa, liều mạng phô bày dáng vẻ đoan trang xinh đẹp.

Còn ta thì chải tóc lên trán, mang dáng vẻ khép nép ngoan ngoãn, nhìn vào chẳng có chút khí thế nào.

Quả nhiên, công chúa đã chọn ta.

Tĩnh An công chúa cần một bạn đọc, người có thể cùng nàng học hành, hầu hạ bên cạnh, biết an phận, thế là đủ.

Trước khi chọn người, ta đã chú ý thấy những người được chọn hầu hạ công chúa đều là kiểu ấy.

Trong cung, công t.ử con nhà quyền quý nhiều vô kể, dù nam nữ tách biệt học hành, nhưng các phi tần vẫn luôn lo lắng, sợ nảy sinh chuyện mờ ám.

Mà Tĩnh An công chúa lại có một người huynh cùng mẫu phi thân sinh, Tam hoàng tử, nên mẫu phi nàng tất nhiên sẽ muốn chọn một bạn đọc có tính cách an phận.

Vì thế ta vẫn luôn duy trì dáng vẻ ấy.

Năm mười lăm tuổi, khi ngoại tổ phụ còn chưa qua đời, ta vừa đến tuổi cập kê, chính là lúc bàn chuyện hôn nhân. 

Ta gặp vài người trong cung, họ đều chẳng mấy hài lòng với ta.

Vì vậy phụ thân mới nói: với tư chất của ta, e rằng chỉ có thể vấp ngã đến đầu rơi m.á.u chảy thôi.

6

 

Bảy ngày sau, Trường công chúa mở tiệc thưởng hoa, gửi thiệp mời đến Giang phủ.

 

Nói là tiệc thưởng hoa, nhưng thật ra là mượn danh Trường công chúa để Thái t.ử tiến hành một buổi xem xét, đ.á.n.h giá toàn diện các ứng viên được đưa vào danh sách chọn phi.

 

Kiếp trước vào thời điểm này, Thái t.ử đã băng hà, cả nước đau buồn, dĩ nhiên không còn buổi tiệc ấy.

 

Ta trang điểm ăn mặc chỉnh tề, theo mẫu thân đến dự yến như đúng hẹn.

 

Đến nơi, ta cùng mẫu thân lần lượt chào hỏi các phu nhân, tiểu thư có giao tình với Giang gia, sau đó cùng mẫu thân bước vào nội thất bái kiến các bậc quý nhân.

 

Trong nội thất, Trường công chúa, Tĩnh An công chúa cùng mấy vị phu nhân của bá hầu đang tụ họp trò chuyện.

 

Ta hành lễ từng người một.

 

“Đây chẳng phải là Giang nhị tiểu thư từng làm bạn đọc bên cạnh công chúa sao? Nghe nói đến nay vẫn chưa định hôn sự?” 

 

Phu nhân Hoài Dương hầu mở lời.

 

Mẫu thân ta đáp:

 

“Hy Hòa trước nay ở trong cung, lại vì để tang cho ngoại tổ phụ một năm, nên mới chậm trễ.”

 

“Thế thì phải chọn cho thật tốt mới được.”

 

Các bậc trưởng bối trò chuyện, ta đứng yên bên cạnh, không xen vào.

 

Không biết từ lúc nào, Tiêu Tĩnh An đã đến đứng cạnh ta, trong mắt mang vài phần dò xét.

 

“Hy Hòa hôm nay ăn mặc thật khác lạ. Ngươi ở bên cạnh bản công chúa suốt năm năm, đây là lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ này của ngươi.”

 

Ta khẽ gật đầu:

 

“Là sau khi về nhà, mẫu thân dạy thần nữ cách ăn vận thế này, nói rằng so với trước đây thì trông đoan trang, hào phóng hơn một chút.”

 

Tiêu Tĩnh An mỉm cười, nhưng ánh mắt lại thoáng lạnh:

 

“Ta nghe nói hôm ấy, ngươi gặp sự cố xe ngựa trên đường rời cung, là thế t.ử Yên vương đưa ngươi về sao? Từ khi nào mà ngươi và thế t.ử Yên vương lại quen biết thân như vậy rồi?”

 

Ta giả vờ ngạc nhiên:

 

“Công chúa, người nay đã đính hôn với Tần đại công tử, chẳng lẽ vẫn còn để ý đến…”

 

“Đương nhiên là không phải!”

 

Tiêu Tĩnh An vội vàng phủ nhận:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bản công chúa chỉ là hiếu kỳ, không hiểu sao thế t.ử Yên vương lại chịu giúp ngươi thôi.”

 

“Thế t.ử Yên vương chỉ là người ngoài mặt lạnh lùng, thật ra rất hay giúp đỡ người khác. Khi ấy trời đã sẩm tối, một nữ t.ử yếu ớt cầu xin trợ giúp, cho dù là ai đi nữa, thế t.ử cũng sẽ ra tay giúp thôi.”

 

Nghe ta đáp, Tiêu Tĩnh An hừ khẽ, khẽ liếc sang chỗ khác:

 

“Cũng đúng.”

 

Đã có câu trả lời như ý, nàng không nói thêm gì, rời khỏi nội thất.

 

Mẫu thân bảo ta cũng nên đi dạo một chút, ta liền bước ra ngoài.

 

Những lời ta vừa nói dĩ nhiên chỉ là để dỗ Tiêu Tĩnh An mà thôi.

 

Yên vương đời thứ nhất tuy cùng họ với hoàng thất, nhưng không có huyết thống. 

 

Ông là nghĩa t.ử của Thái Tổ Lân quốc, dũng mãnh thiện chiến, đời đời trấn giữ phương Bắc chống Bắc Địch.

 

Chỉ là thế t.ử đời này, Tiêu Hàm Quang, sinh ra đã yếu ớt, cần được chăm sóc kỹ lưỡng, vì phương Bắc khắc nghiệt nên từ nhỏ đã cùng mẫu thân sống ở kinh thành, thường ra vào trong cung.

 

Kiếp trước, Tiêu Tĩnh An khi xuân tâm mới chớm đã đem lòng yêu thích với Tiêu Hàm Quang, bám riết lấy hắn suốt nhiều năm, làm ra không ít chuyện hoang đường.

 

Khi ta còn làm bạn đọc bên cạnh nàng, vì những chuyện đó mà nàng thường bị trách phạt.

 

Tiêu Tĩnh An theo đuổi Tiêu Hàm Quang nhiều năm không kết quả, thậm chí còn từng hạ d.ư.ợ.c cho hắn.

 

Nàng ta cho rằng mình là công chúa, hắn là thế t.ử Yên vương, dẫu có xảy ra chuyện xấu cũng sẽ được hoàng thất che giấu, nhờ vậy mà đạt được điều mình muốn.

 

Khi ta biết chuyện, trong lòng chỉ có sợ hãi.

 

Một khi công chúa làm ra việc ấy, thì những người hầu hạ quanh nàng, nha hoàn, ma ma, kể cả ta, bất kể biết hay không biết, đều sẽ bị “bịt miệng”.

 

Thế là ta lạnh mắt nhìn công chúa vui vẻ hạ dược.

 

Nhân lúc nàng không chú ý, ta lại ngầm đưa Tiêu Hàm Quang rời đi.

 

Trước khi đi, Tiêu Hàm Quang nhìn ta thật sâu, để lại một câu:

 

“Giang Hy Hòa, ta nợ nàng một ân tình, ta sẽ ghi nhớ.”

 

Sau đó, công chúa được thái y cứu tỉnh.

 

Ta chỉ nói rằng mình bị thế t.ử Tiêu đ.á.n.h ngất, hoàn toàn không biết chuyện gì.

 

Công chúa phẫn nộ tột cùng, bị hoàng hậu nương nương biết chuyện, đích thân đến trách mắng và tát cho một cái, khi ấy nàng mới chịu yên.

 

Nhờ Thục phi nương nương, mẫu thân ruột của công chúa, cầu xin, nàng mới tránh được một trận đòn roi.

 

Ta cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Hôm đó, xe ngựa của ta vừa ra khỏi cửa cung thì hỏng, rõ ràng là có người cố ý, muốn ta lưu lại trong cung.

 

Tuy không biết Tiêu Tĩnh An sắp bày trò gì, nhưng để tránh sinh thêm rắc rối, ta mới cầu cứu Tiêu Hàm Quang đang đi ngang qua.

 

Quả nhiên, hắn không từ chối.

 

Sau khi ra khỏi nội thất cùng Tiêu Tĩnh An, ta trông thấy ở ngoài viện, nàng đang đi về phía Tần Diên Xuyên, hai người tỏ ra rất thân mật.

 

Tần Diên Xuyên mỉm cười dịu dàng, khẽ vén mấy sợi tóc rũ bên tai nàng.

 

Ta đứng dưới hành lang, bỗng nhớ lại kiếp trước, lục lọi khắp ký ức, cũng không tìm được ánh mắt nào hắn ta từng nhìn ta như thế.