Trong đám con cháu quý tộc thời đó, có ba người từng một lòng trung thành với Thái tử: Thế t.ử Yên Vương Tiêu Hàm Quang, Lạc gia Lạc Huyền Chu, và Thế t.ử Hầu phủ Hoài Dương Mạnh Hoán Ninh.
Kiếp trước Thái t.ử tuy c.h.ế.t, nhưng ba người này lại lập công trong việc bình loạn ở bãi vây, một thời phong đầu vô hạn, được Tam hoàng t.ử ra sức lôi kéo, nhưng chẳng ai chịu theo.
Thế là, Tam hoàng t.ử dùng những thủ đoạn dơ bẩn, đuổi từng người khỏi triều đình.
Đầu tiên là Thế t.ử Yên Vương Tiêu Hàm Quang, hắn ra tay cứu Gia Định huyện chủ bị kẻ khác vô lễ, lại bị vu oan ngược rằng chính hắn là kẻ vô lại kia, danh tiếng hoàn toàn bị hủy.
Tiêu Hàm Quang bị Hoàng thượng quở phạt, buộc phải đính hôn cùng Gia Định huyện chủ .
Nhưng trước khi thành thân, huyện chủ lại bị người bắt cóc, tra tấn đến c.h.ế.t.
Kẻ chủ mưu chính là Công chúa Tĩnh An, người si mê Tiêu Hàm Quang, rồi lại đổ tội cho hắn, nói rằng hắn chán ghét hôn sự nên ra tay g.i.ế.c người.
Phụ thân và huynh trưởng của Gia Định huyện chủ từng vì nước hy sinh, t.ử thủ biên thành, nay bị đối xử như thế, triều đình trong ngoài đều oán than.
Hoàng thượng cách chức Tiêu Hàm Quang, đuổi hắn về phương Bắc.
Về sau, Yên Vương phủ lại bị tra ra có thư thông địch phản quốc, cả nhà bị lưu đày.
Kế đến là Lạc Huyền Chu.
Tam hoàng t.ử giải quyết hắn ta càng đơn giản hơn, Lạc Huyền Chu bị quan dưới tay đ.â.m sau lưng trong lúc dẹp giặc, ngoài mặt lại loan tin hắn ta bị c.h.ế.t bởi thủ lĩnh thổ phỉ.
Cuối cùng là Thế t.ử Hoài Dương Hầu Mạnh Hoán Ninh.
Y có tài, một lòng muốn lập công danh, lại bị cuốn vào vụ gian lận khoa cử.
Sau đó bị phế tư cách Thế tử, giữ được mạng nhưng cả đời sa sút, chẳng thể làm nên chuyện gì nữa.
Tam hoàng t.ử là kẻ âm hiểm đến cực điểm.
Kiếp trước, vì ngôi vị kia, hắn ta hao tâm tổn trí.
Về sau khi Hoàng thượng băng hà, hắn ta mua chuộc hoạn quan truyền chỉ, biết được chiếu thư truyền ngôi cho Ngũ hoàng tử, bèn sửa đổi thánh chỉ, cuối cùng mới đoạt được ngai vàng.
Ta từng mang đồ ăn vào thư phòng, lúc ấy Tần Diên Xuyên đang cùng Tam hoàng t.ử nói chuyện, ta vô tình nghe được bí mật này.
Bị Tam hoàng t.ử phát hiện, là Tần Diên Xuyên đã đứng ra bảo vệ ta.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tam hoàng tử, ta biết, mình chẳng sống được bao lâu nữa.
Quả nhiên, từ ngày đó, thân thể ta mỗi ngày một yếu.
Thái y, đại phu đều đã mời qua, ai cũng nói ta chẳng có vấn đề gì.
Về sau, ta bệnh nặng đến mức không thể xuống giường.
Khi ta hấp hối, Tần Diên Xuyên báo tin Công chúa Tĩnh An đã hòa ly trở về kinh, hắn ta muốn nạp nàng làm bình thê, lúc đó ta mới bừng tỉnh.
Công chúa Tĩnh An là cành vàng lá ngọc, lại là muội muội ruột của Hoàng thượng, sao có thể để ta, một kẻ phàm tục, đè lên đầu nàng?
Huống chi ta còn biết bí mật truyền ngôi của Hoàng thượng, tất nhiên ta phải c.h.ế.t.
Nhưng trời xanh có mắt, lại cho ta trọng sinh.
Sau khi sống lại, việc đầu tiên ta làm là đoạn tuyệt với Tần Diên Xuyên.
Hắn ta đi cứu Tiêu Tĩnh An, giúp nàng thoát khỏi số phận hòa thân.
Còn ta, ta đi cứu Thái tử, để Tam hoàng t.ử nếm mùi cay đắng.
Kiếp trước, ta ngoan ngoãn giữ bổn phận, hết lòng vì phu quân, quản lý gia đình, cuối cùng nhận được kết cục gì?
Bước ra khỏi kịch lâu, ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiêu Hàm Quang đang đứng bên cửa sổ tầng hai, ánh mắt dõi xuống ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù thế nào đi nữa, đời này, kẻ nắm quyền tuyệt đối không thể là phe của Tam hoàng tử.
11
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, mới chớm hè đã đến ngày thành thân của Công chúa Tĩnh An và Tần Diên Xuyên.
Công chúa xuất giá từ trong cung, ta – người từng làm bạn đọc bên cạnh nàng, cũng được ban cho thiệp mời.
Phụ thân ta là Thị lang Lễ bộ, dĩ nhiên cũng phải có mặt.
Trong xe ngựa, ông chẳng có lấy một chút sắc mặt tốt mà nói với ta:
“Những lời hùng hồn ngày trước của con đâu rồi? Tiệc thưởng hoa của Trưởng công chúa cũng đi rồi, chẳng thấy tìm được nhà nào vừa ý.”
“Sau đó lại chọn mấy nhà danh giá, ai nấy đều chê con tuổi đã lớn. Con thì chủ ý lớn lắm, nhưng bây giờ ngoài Vương Lãng ra, còn ai chịu cưới con?”
“Công chúa người ta sắp thành thân rồi, ta thấy con cũng nên sớm định thân với Vương Lãng đi cho rồi!”
Ta tựa lưng vào xe, khép mắt nghỉ ngơi.
“Phụ thân gấp gì chứ. Giờ con là Huyện chủ, sau này có không gả được, cùng lắm về phong địa của mình, đâu có chiếm Giang gia.”
“Hay là…”
Ta mở mắt: “Phụ thân nôn nóng muốn gả con đi để kết thân tạo phe phái?”
Phụ thân trừng mắt, giận dữ quát:
“Câm miệng!”
Ông tức đến run người, suốt quãng đường còn lại chẳng nói thêm câu nào với ta.
Ta nhắm mắt, ngược lại thấy yên ổn thanh nhàn.
Hôn lễ của công chúa, cảnh tượng vô cùng long trọng.
Người nào thân phận hơi thấp một chút trong kinh thành đều chẳng có cửa bước vào.
Giữa lúc các nghi thức rườm rà đang diễn ra, ta đứng trong đám đông, ánh mắt tình cờ chạm phải Tiêu Hàm Quang ở bàn nam nhân, liền khẽ gật đầu chào.
Ba lễ đã xong, công chúa được đưa vào tân phòng, Tần Diên Xuyên ra ngoài mời rượu.
Đến bàn Tam hoàng tử, nhưng sắc mặt hắn ta chẳng mấy vui vẻ.
Ta hơi nhíu mày, lập tức đoán được mấu chốt trong đó.
Trước kia có chuyện công chúa và phò mã đời trước làm loạn triều đình, nên nay có lệ: phò mã không được giữ chức từ tam phẩm trở lên.
Tần Diên Xuyên cưới công chúa, tức là tự nguyện từ bỏ con đường tiến vào trung tâm quyền lực.
Mà Tam hoàng t.ử vốn xem Tần Diên Xuyên như tâm phúc để bồi dưỡng, dĩ nhiên chẳng thể vui lòng.
Ta thầm nghĩ, lẽ nào giữa hai người đã có khoảng cách, thậm chí là bất hòa rồi sao?
Tần Diên Xuyên đã trọng sinh, tất nhiên biết rõ kiếp trước Tam hoàng t.ử đã lên ngôi, cũng biết hết thảy âm mưu y bày ra nhằm vào phe Thái t.ử đều đã thành công.
Nay kế hoạch liên tục thất bại, Tần Diên Xuyên lại chưa từng nhắc nhở Tam hoàng t.ử một câu, chẳng lẽ thời điểm hắn ta c.h.ế.t ở kiếp trước muộn hơn ta, và giữa hắn ta cùng Tam hoàng t.ử đã xảy ra chuyện gì đó?
Chẳng lẽ hắn ta cũng bị “qua cầu rút ván” sao?
Ta bình thản uống một ly rượu, không để lộ cảm xúc.
Lễ nghi kết thúc, tiệc cưới đang giữa chừng, bỗng có một nha hoàn đến bên ta.
“Huyện chủ, huyện chủ nhà nô tỳ muốn gặp người.”