Ta thấp giọng nói:
“Không cần ồn ào, ta đi thay đồ.”
Ta lặng lẽ rời chỗ ngồi, liếc về phía cửa bên, quả nhiên không thấy người kia ở bàn nam khách, lông mày ta khẽ nhíu lại.
“Ngươi đi lấy bộ y phục thay cho ta, trong xe ngựa của Giang phủ ở cửa sau, có chữ ‘Giang’ trên đó.”
Nha hoàn đáp một tiếng rồi đi lấy y phục.
Nhìn bóng nàng khuất dần, ta cau mày, men theo hành lang mà tìm.
Khu nghỉ phía tây khá rộng, ta vòng mấy lượt vẫn không thấy người khả nghi nào.
Chẳng lẽ là ta nghĩ sai?
Ta khựng lại, thì chợt nghe một tiếng hét:
“Ngươi là ai! Cút ra!”
Ta vội chạy về phía đó, chỉ thấy Gia Định huyện chủ vừa thay y phục xong đang bị một nam nhân say rượu chặn đường, sắc mặt hoảng hốt.
Quả nhiên!
Ta vừa định bước tới, phía sau vang lên tiếng chân, nghiêng người nhìn, lại chạm phải ánh mắt quen thuộc.
Tiêu Hàm Quang!
Hắn định đi cứu Gia Định huyện chủ.
Ta vội kéo hắn lại, không biết lấy đâu ra sức, lôi hắn vào sau giả sơn.
“Giang Hy Hòa?”
Nhìn vẻ cau mày của hắn, ta nói nhanh:
“Tiêu thế tử, ngài ra mặt ở đây không tiện, để ta đi!”
“Ngươi…”
Bên kia vang lên tiếng vải bị xé rách, lông mày Tiêu Hàm Quang càng siết chặt. Ta lại nói:
“Dù nghe thấy tiếng gì, ngài cũng đừng ra, đừng quên, ngài còn nợ ta một ân tình.”
Nói xong, ta quay người bước đi, ba bước gộp thành hai, rút trâm cài đầu ra, đ.â.m mạnh vào lưng gã nam nhân kia, quát lớn:
“Tên háo sắc nào to gan như thế! Dám vô lễ với huyện chủ do hoàng thượng đích thân phong, không muốn sống nữa sao?”
“Huyện chủ chớ sợ, ta tới cứu người đây!”
Trong lúc vung tay tát gã vài cái, ta quay lại nói với Gia Định huyện chủ.
“Ngươi… ngươi…”
Gia Định huyện chủ nhìn đông rồi nhìn tây, hết nhìn ta lại nhìn gã nam nhân kia, sắc mặt trắng bệch rồi xanh xám.
Gã say rượu bị đ.á.n.h tỉnh, xoay người bỏ chạy.
Hắn ta chạy nhanh đến nỗi, loáng cái đã biến mất.
Ta quay lại nhìn Gia Định huyện chủ, nàng đã chỉnh lại y phục, nhưng mặt tái nhợt như giấy.
Bỗng vang lên tiếng bước chân, chưa thấy người đã nghe tiếng nói:
“Thế t.ử sao có thể làm ra chuyện như vậy…”
Người vừa tới nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền ngẩn ra.
Gia Định huyện chủ run bần bật.
“Thế tử?”
Ta quay đầu nhìn người đó:
“Chuyện này thì liên quan gì tới thế tử?”
8
Bên ngoài yến tiệc vẫn náo nhiệt như cũ.
Trong nội thất, trưởng công chúa ngồi cao trên đài, cau mày nhìn cảnh hỗn loạn phía dưới.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Ta bước lên hành lễ, nói:
“Điện hạ, hôm nay huyện chủ và thần nữ bị rượu đổ lên y phục, đến đây để thay đồ, lại thấy huyện chủ bị một kẻ say rượu chặn đường, thần nữ liền tiến lên giúp, nhưng thần nữ không biết võ, nên để tên háo sắc đó chạy thoát.”
“Gia Định! Ngươi nói xem!”
“Ta… ta…”
Gia Định huyện chủ chỉ thốt ra được hai tiếng, rồi run rẩy không nói nên lời.
Lạc Huyền Chu cất tiếng hỏi:
“Vậy chuyện này liên quan gì đến thế tử? Sao ta lại nghe thấy có người hô tên thế tử?”
Ta cũng lộ vẻ kinh ngạc:
“Thần nữ cũng không biết, từ lúc đi tới đó cho đến khi sự việc xảy ra, chưa từng thấy thế tử, tại hiện trường cũng không thấy bóng dáng thế tử.”
“Chỉ là sau đó có đám người ùa tới, miệng nói liên hồi, dường như cho rằng chuyện đó là do thế t.ử làm.”
Đem người bị bắt đến hỏi, kẻ ấy cũng chỉ quỳ xin tha, nói rằng mình nhìn nhầm.
Thái t.ử và Tiêu Hàm Quang ngồi một bên, đều không nói lời nào.
“Vậy thì chỉ là một hiểu lầm thôi.”
Trưởng công chúa day trán, nói tiếp:
“Chuyện này liên quan đến danh tiết nữ tử, không được phép truyền ra ngoài, ai cũng không được nhắc lại.”
“Đưa Gia Định huyện chủ về phủ, mời thái y kê ít t.h.u.ố.c an thần.”
Khi tiệc tàn, ta và Lạc Huyền Chu thoáng gặp nhau, bốn chữ lạnh lùng rõ ràng truyền vào tai ta:
“Miệng lưỡi khéo léo.”
Lần này, ta không còn nhẫn nhịn nữa.
“Lạc công tử.”
Ta gọi hắn ta lại, thân hình Lạc Huyền Chu khựng lại.
“Một nam nhân như ngươi, suốt ngày nhằm vào ta mà soi mói, là có ý với ta, muốn thu hút sự chú ý của ta sao?”
“Ngươi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lạc Huyền Chu quay phắt lại, trừng mắt:
“Ngươi còn có phải là nữ t.ử không, sao lại vô liêm sỉ như vậy!”
“Lạc công t.ử có phải là nam t.ử không? Người ta thường nói quân t.ử phải có độ lượng, còn công t.ử lại bụng dạ hẹp hòi, trong lòng chẳng lo việc nước, ngược lại còn có thời gian rảnh mà chỉ trỏ một nữ t.ử chốn khuê phòng như ta.”
Ta cười lạnh:
“Nếu Lạc công t.ử không muốn người ngoài đồn đãi lời ong tiếng ve, thì xin hãy giữ lễ một chút.”
Thấy sắc mặt hắn ta trắng bệch rồi xanh mét, ta hất mắt khinh thường, xoay người bỏ đi.
9
Sau buổi yến tiệc mấy ngày, người của Lâm Lang Các đến phủ, mang tới một hộp đầu sức trang sức.
Ta mở hộp ra, bên trong là một bộ trâm loan phượng bằng vàng vô cùng quý giá.
“Huyện chủ khi nào tới Lâm Lang Các đặt bộ trang sức này vậy?”
Nha hoàn hỏi.
“Vài ngày trước.”
Ta nói qua loa, sau đó bảo nàng lui ra ngoài.
Lấy hết trang sức trong hộp ra, quả nhiên, trong đó có một ngăn bí mật.
Bên trong cất một phong thư.
Là do Tiêu Hàm Quang gửi đến.
Ngày hôm sau, ta đội mũ che mặt, bước vào hí quán lớn nhất kinh thành.
Được dẫn lên tầng hai, ta ngồi vào chỗ, hai bên đều có bình phong ngăn cách.
Bên trái không có ai, còn bên phải…
Ta quay đầu nhìn sang, thấy dáng người và nửa khuôn mặt mờ mờ của một nam nhân.
“Giang cô nương.”
Giọng người bên kia bình phong vang lên, lạnh lùng:
“Ta lại nợ cô một ân tình nữa.”
Tiếng vỗ tay và reo hò dưới lầu dần vang lên, trên sân khấu, vở diễn đã bắt đầu.
“Ân tình thì không dám nhận.”
Ta khẽ nhấp một ngụm trà:
“Ta chỉ muốn khiến vài kẻ toan tính mưu kế kia phải thất vọng thôi.”
Bên kia, Tiêu Hàm Quang hỏi:
“Vậy mấy kẻ mà cô nói đến, là ai?”
Ta khẽ cười:
“Công t.ử hỏi thẳng quá, chẳng hàn huyên lấy một câu sao?”
“Hàn huyên gì, hai lần ân tình ta nợ cô à?”
Tiêu Hàm Quang xoay chén trà trong tay:
“Lần đầu là chuyện ta gặp nạn, cô biết trước, lén đưa ta rời đi, lần thứ hai, cô cũng biết trước, bảo ta đừng xen vào.”
“Hai chuyện đó, chủ mưu là cùng một người sao?”
Ta nhìn xuống sân khấu, giọng nhạt nhẽo:
“Cùng gốc cùng nguồn, chẳng khác là bao.”
Lần đầu, là Tĩnh An công chúa vì tư d.ụ.c mà làm, lần thứ hai, là kẻ đứng sau muốn làm suy yếu thế lực của Thái tử, bày sẵn cái bẫy.
Tiêu Hàm Quang lại hỏi:
“Là vì nguyên cớ gì?”
“Công tử, nếu ngài muốn hại một người quyền cao chức trọng, chẳng phải sẽ diệt trừ tay chân của hắn trước, g.i.ế.c hết người thân cận sao?”
Ta khẽ dừng lại, nhớ đến điều gì đó, nói tiếp:
“Chỉ là, từng có một cách dễ dàng hơn, có thể trực tiếp đoạt lấy tính mạng của hắn, đáng tiếc, ta đã ngăn lại, đổi lấy vinh quang.”
Một lúc sau, Tiêu Hàm Quang mới đáp:
“Ngao có tranh nhau, ngư ông đắc lợi, thật là nước cờ cao tay.”
“Còn công tử, mấy lần liều mình ra tay tương trợ, là vì sao?”
“Dĩ nhiên là không đành để kẻ tàn độc kia đắc chí, tương lai lại hại nước. Hoặc giả là…”
Ta quay đầu nhìn hắn:
“Là vì muốn sau này khi rời khỏi kinh thành, có thể lên thuyền của ngài.”
Phong địa của ta, thuộc phạm vi cai quản của Yến vương.
“Dĩ nhiên là được.”
“Đã là châu chấu cùng chung một sợi dây, vậy xin nói, ngài còn biết những gì nữa?”
Ta nhìn tờ giấy trước mặt, vừa cầm bút viết xuống bốn chữ, vừa nói:
“Giờ bọn họ đã bị cảnh báo, sẽ không dám tùy tiện ra tay với cùng một người nữa.”
Bốn chữ “trước võ sau văn” hiện lên trên giấy.
Ta đặt bút xuống, đứng dậy, nói khẽ:
“Ngài tự đến mà xem đi.”
10
Kiếp trước, Thái t.ử bị gian tế bên người đ.â.m một nhát trong buổi săn ở bãi vây, trọng thương không qua khỏi.
Triều đình trước quả thật có loạn đảng làm phản, nhưng Thái t.ử lại thực sự c.h.ế.t bởi nội đấu trong hoàng thất.
Về sau, khi loạn đảng bị dẹp yên, kẻ đứng sau màn lại bị đổ tội cho loạn đảng triều trước.
Sau khi ta gả cho Tần Diên Xuyên, ta mới biết kẻ gian tế ấy vốn do Tam hoàng t.ử sớm an bài.
Tần Diên Xuyên là bạn đọc đồng môn của Tam hoàng tử, lại si mê Công chúa Tĩnh An, là người trung thành tuyệt đối với phe Tam hoàng tử.
Nhờ ở cạnh hắn ta, ta mới nhìn thấy rõ, Tam hoàng t.ử đã từ lâu dòm ngó ngôi vị Thái tử.
Y không chỉ hại c.h.ế.t Thái tử, mà còn diệt sạch những người từng thuộc phe Thái tử.