Theo kế hoạch cũ vốn Ur Dauc sẽ chỉ huy tổ yểm trợ hoả lực. Nhưng tình hình đột nhiên thay đổi làm Dương cũng phải làm lại một kế hoạch khác.
Hắn hoàn toàn hiểu quyết định tấn công đến cùng của Dương, lần này tác chiến không còn gọi là tập kích nữa mà phải gọi là đánh bom liều chết thì mới đúng.
Ngay cả Dương không phải là cũng chỉ huy đoàn xe chở dầu tấn công kho nhiên liệu hay sao. Cho dù cửu tử nhất sinh Ur Dauc lúc này đã không có sợ hãi, ánh mắt của hắn đã biến thành nghiêm túc mà cuồng nhiệt.
Con người khi còn sống hiếm có cơ hội "toả sáng" được như bây giờ. Hắn -- Ur Dauc, một kẻ xuất thân nghèo hèn, từ nhỏ mồ côi cha mẹ dựa vào việc chăn dê mà lớn lên rồi mặc vào quân phục. Vì Thánh A La y đứng lên chiến đấu bảo vệ quê hương đất nước.
Ur Dauc vui vẻ đem tên mình khắc lên hành động vĩ đại làm nên thắng lợi huy hoàng trong lịch sử!
Chiếc Chieftain mk3 và pháo phòng không tự hành M247 Sergeant York ầm ầm trực tiếp xông vào kho đạn dược làm kinh ngạc toàn bộ binh lính Iran coi dữ.
Ur Dauc dùng hết khí lực toàn thân hô lớn: "Khai hỏa ----"
"Thình thịch thình thịch ------" Ánh lửa loé lên liên tiếp, pháo phòng không tự hành M247 Sergeant York đem hai nòng cỡ 40mm của mình hướng binh lính Iran mà quét qua.
Dưới hoả lực cường đại toàn bộ binh lính canh phòng người Iran và mấy lô cốt bên cạnh hoàn toàn bị thổi bay. Máu thịt vương vãi khắp nơi. Một bên trong chiếc xe bọc thép m113 mấy binh lính Iran đang còn kinh ngạc nhìn quái thú đang gào thét, lại đột nhiên phát hiện nòng pháo 120mm của chiếc Chieftaon mk3 nhắm ngay bọn họ.
Chỉ nghe "Ầm!" một tiếng, đạn pháo 120mm mạnh mẽ xuyên thủng giáp trước phát nổ bên trong xe. Chiếc xe m113 như hộp diêm bị nhồi pháo nổ vào bên trong bị chia năm xẻ bảy linh kiện bay ra xung quanh hơn 10m.
"Xông đi vào ----" Ur Dauc rống lớn một tiếng, đoàn xe như như chớp lao vào kho vũ khí. Mười mấy binh lính nhảy xuống xe tải, vọt tới trước cửa thép lớn, gắn lên mười mấy cân thuốc nổ, sau khi kích nổ nhưng không mở ra được.
"Mau tránh cả ra!" Ur Dauc quát lên. Hắn đem thân ngồi vào ghế lái xe tăng lùi lại một chút rồi lao hết tốc lực. Con quái vật sắt thép nặng 55 tấn lao thẳng vào cánh cửa kho với tốc độ 40 km/h. Oanh một tiếng, cánh cửa sắt dầy cộm nặng nề đổ lên mặt đất làm bụi đất bay lên mù mịt.
"Lập tức nhanh chóng cài thuốc nổ, đem nơi này nổ tung cho ta!"
Dưới mệnh lệnh của Ur Dauc, bọn lính lập tức vọt vào. Chỉ thấy diện tích cái kho này thật lớn, bên trong xếp chi chít các thùng lớn nhỏ chồng lên nhau. Bọn lính bắt đầu tìm vị trí đặt thuốc nổ.
Một tên lính cạy nắp một thùng lớn ngó vào, bên trong toàn là những khẩu m16 mới tinh. Hắn tiếp theo tiếp tục cậy mấy thùng bên cạnh, rốt cuộc tìm được mấy cái chứa đầy lựu đạn m67. Hắn đang định đặt thuốc nổ thì một tiếng kêu truyền đến.
"Đặt ở nơi này, đặt ở nơi này -- hiệu quả khẳng định rất tốt!" Ur Dauc nhảy xuống xe tăng cùng mấy người lính lập tức đi theo tiếng nói. Chỉ thấy Sara Dam khoa chân múa tay đứng bên cạnh một núi thùng nhựa đen.
"Ngươi ----" Nhìn chữ cái trên thùng, Ur Dauc đem lời rống giận với Sara Dam nuốt hết vào bụng. Hắn hút một hơi lãnh khí.
Chỉ thấy hòm nào cũng có một nhãn hiệu "C4 explosive made in USA".
Mở thử một hòm chỉ thấy toàn là các cục hình chữ nhật được bao bằng giấy chống ẩm. Đây chính là thuốc nổ dẻo c4 mà bất kỳ quân nhân nào cũng quen thuộc. Nhìn núi thuốc nổ cao đến trần nhà, Ur Dauc có chút rung động. Nơi này phải có chừng trên trăm tấn thuốc nổ c4, một khi nổ tung ---- mà nơi này lại còn là kho vũ khí đạn dược ---- nếu như ở cùng một thời điểm Dương cũng nổ tung kho dầu, như vậy............
"Thánh A La ở trên cao xin hãy tha thứ cho con!" Nghĩ tới những thứ này, người tà ác lãnh khốc như Ur Dauc cũng bắt đầu biết sám hối ............
~~~~
Binh lính Iran tràn lên trận địa phòng ngự của sư đoàn bộ binh số 9. Nhìn người Iran nhao nhao lao tới, Aghim Ni Thiếu úy bỏ ống phóng hoả tiễn xuống, cầm khẩu rpk lên.
Cạch cạch cạch -- một loại đạn quét qua, năm gã địch nhân gục xuống. Nhưng rất nhanh những tên khác phát hiện ra hắn, mấy chục phát đạn hướng hắn lao tới đem bao cát cùng đất đá xung quanh hắn xới tung lên.
Aghim Ni lập tức ngồi xổm xuống cầm lên một quả lựu đạn rút chốt ném ra ngoài. Oành một tiếng, tiếng kêu đau đớn thống khổ của binh lính Iran vang lên một mảnh. Hắn lập tức đứng dậy đem khẩu trung liên mãnh liệt khai hoả. Đột nhiên hắn cảm giác được phía sau có tiếng gió truyền đến, như bản năng xoay người cầm cả khẩu súng quăng về phía sau.
Chỉ thấy một tên lính nhỏ con người Iran định dùng lưỡi lê gắn trên khẩu m16 đâm vào sau lưng hắn bị y quang khẩu súng vào mặt ngã xõng xoài. Không để tên lính Iran kịp đứng dậy, Aghim Ni tiện tay với cái xẻng quân dụng không chút do dự vung lên đập vào mặt đối phương, đem xương sọ hắn đánh nát bấy.
Sau khi giết chết tên địch nhân này, hắn tranh thủ thở dốc một hơi giương mắt hướng ra phía ngoài nhìn lại. Chỉ thấy vô số binh lính Iran mặc áo màu xanh biếc đang reo hò xông lên trận địa của hắn............
Aghim Ni quay đầu lại nhìn. Trừ hắn ra toàn bộ 40 tên lính cùng tăng viện đều đã chết trận hết. Phía sau hắn người hai xác xe tăng vừa bị bắn cháy ra đã không còn bất kỳ một binh sĩ Iraq nào nữa.
Bây giờ chỉ còn một mình hắn một chiến tuyến ...... Y khó khăn với khẩu ak47 bên cạnh, đổi một băng đạn, một lần nữa đối mặt với đợt tấn công tiếp theo của người Iran.
Hắn biết, có lẽ thời điểm mình vì nước cộng hòa Iraq hy sinh đã đến. Cầm trong tay khẩu ak nhắm ngay vào binh lính Iran đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn còn địch nhân cũng rối rít giơ súng ngắm về hướng hắn......
Nhưng đúng vào lúc một tiếng rít từ trên bầu trời gào thét mà lao xuống, từng viên đạn pháo cối mang một cái đuôi khói hiện ra. Một mảnh tiếng nổ mạnh truyền đến, khói bụi mù mịt trong khoảnh khắc nhấn chìm toàn bộ trận địa. Trên gò núi mấy khẩu pháo cối còn lại của sư đoàn bộ binh số 9 rốt cục cũng khai hỏa.
Lửa đạn qua đi, quân đội Iran để lại một mảng thi thể như thuỷ triều rút lui xuống. Aghim Ni vô lực ngồi trên chiến hào, hướng trên gò núi nhìn lại. Hắn biết nếu như không có đợt pháo kích vừa rồi thì bây giờ mình cũng đã đi gặp Thánh A La. Nhưng hiện sư đoàn bộ binh số 9 đã đến bước đường cùng, dưới thương vong thảm trọng như vậy thật còn có thể ngăn cản được bước tiến của địch nhân sao?
"Bọn họ -- thật đúng là đủ ương ngạnh --" Phapni Capdam sắc mặt vô cùng âm trầm buông ống nhòm xuống nói: "Chúng ta đã bị chặn ở nơi này suốt một đêm một ngày rồi, đây đúng là điều sỉ nhục của sư đoàn bọc thép số 4!"
Dưới sự yểm hộ cường đại của pháo binh, đánh gần cả ngày nhưng ngay cả phòng tuyến của một cái sư đoàn bộ binh hạng nhẹ đều không thể đột phá. Điều này làm người được xưng là chuyên gia thiết giáp chiến như Phapni Capdam sư trưởng có chút không nhịn được.
"Sư trưởng! Địch nhân thương vong rất lớn, hỏa lực còn lại không còn mấy, chỉ cần qua một hai lần xung phong nữa nhất định có thể đột phá phòng tuyến!" Atala Macet thấy Phapni Capdam nhĩ cảm xúc có chút xao động vội vàng ở một bên khuyên bảo nói.
"Chúng ta mang theo đạn dược có hạn, một trận chiến nho nhỏ này đã tiêu hao của chúng ta gần một nửa lượng đạn dược. Cứ như vậy mà đánh tiếp, không cần phải đến Basra chúng ta đã hết sạch rồi !" Phapni Capdam nhìn hướng gò núi nơi pháo binh địch vừa mới khai hoả nói.
"Không sao, gần đây không quân chúng ta đã làm chủ bầu trời, máy bay Iraq căn bản không bay vào chiến khu. Các nhóm du kích nhỏ cũng bị hạn chế hoạt động, chúng ta có thể từ trụ sở ở Karla nhận đủ hậu cần. Hiện tại quan trọng nhất là phải đột phá được đạo này phòng tuyến này, một khi chúng ta xuất hiện ở dưới thành Basra hoặc là chặt đứt được đường lui của quân khu Phương Nam Iraq, vô luận là ý nghĩa về quân sự hay chính trị đều tuyệt đối khó có thể đo lường được ." Al-Zi nói.
"Tốt – lập tức truyền lệnh của ta các đơn vị pháo tự hành và hoả tiễn phóng loạt lập tức tập trung hỏa lực, bắn bao trùm ngọn đồi kia! Không nên tiết kiệm được đạn dược, bắn cấp tập cho ta! Sau 15 phút pháo binh bắn phá, xe tăng cùng bộ binh hiệp đồng tấn công!" Phapni Capdam một quyền nện vào thành xe chỉ huy, lớn tiếng ra lệnh.
"Dạ! Thủ trưởng!" Al-Zi đứng nghiêm chào đáp.