Iraq Phong Vân

Chương 45: Thoát khốn



Màn đêm buông xuống, hai chiếc xe tải chậm rãi tiến vào một thôn trang nhỏ. Thôn này không lớn, đại khái chỉ có hơn mười mấy hộ gia đình. Tất cả đều là nhà đất truyền thống Arab.

Có thể do cách tiền tuyến không xa nên toàn bộ thôn vào buổi tối im lìm không có ánh đèn.

Nhìn thôn trang tĩnh lặng trong bóng đêm, Dương đột nhiên lại có một tâm tình không muốn quấy rầy sự yên lặng này. Sự an tĩnh của thôn trang làm hắn phảng phất nhớ lại làng quê trước kia, lúc y còn nhỏ ban đêm thường cùng ông ngoại ngồi trước cửa nhà nhìn ra cánh đồng bát ngát.

Nhưng bây giờ hắn là quân nhân, nơi này là chiến trường! Hắn lập tức hạ lệnh cho cấp dưới:

"Cotuy Ali, dừng xe! Kiểm tra tình hình trong thôn một chút xem có binh lính Iran không, tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây!"

Hắn biết, mặc dù tinh thần người lính vẫn còn hưng phấn nhưng trải qua mấy ngày liên tục bôn ba cùng chiến đấu, trên mặt của bọn họ đã không che dấu được vẻ mệt mỏi.

Cộng thêm trong quá trình đánh căn cứ còn có người bị thương cho nên đội ngũ cần dừng lại nghỉ ngơi điều chỉnh lại trạng thái.

Dương phân nhóm lính Iraq làm hai đội lặng lẽ tiến vào thôn. Mặt khác hắn cũng cho người cắt đứt đường dây điện và dây điện thoại.

Ở đầu thôn y cho ba tên lính đi chôn một quả mìn chống tăng và mang hai ống phóng hoả tiễn m72 thiết lập một trạm gác tạm thời.

Trải qua cẩn thận kiểm tra đã xác nhận trong thôn không có quân Iran, mọi người mới hơi buông lỏng thở phào. Lúc này tiếng chó sủa ở một nhà đầu thôn vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng ban đêm.

Dương bảo Cotuy Ali biết một ít tiếng Iran đi gọi cửa.

Cotuy Ali đi tới trước cánh cửa lấy tau đập đập kêu lên:

"Mở cửa ra -- có ai không, mở cửa nhanh lên!"

Từ trong nhà truyền một âm thanh nữ nhân hơi kinh hoảng:

"Ai vậy -- phía ngoài là người nào?"

Cotuy Ali lớn tiếng kêu lên:

"Chúng ta là Islam cách mạng vệ đội! Lập tức mở cửa!"

Theo mấy âm thanh tiếng bước chân, một nữ nhân dùng lụa đen che mặt khẽ mở ra một cái khe nhỏ, cẩn thận mà khẩn trương nhìn binh sĩ bên ngoài hỏi:

"Ngươi -- các ngươi -- tìm ai? Có – có chuyện gì?"

Cotuy Ali Hạ sĩ nghiêm túc khách khí nói:

"Thánh A La phù hộ ngươi, em gái! Chúng ta là binh lính cách mạng vệ đội ở căn cứ Karla. Bởi vì căn cứ gặp phải tập kích nên chúng ta phụng lệnh lục soát gián điệp Iraq lẻn vào xung quanh! Lúc đến đây trời đã tối chúng ta muốn mượn ít nước cùng thức ăn, chúng ta sẽ trả cho ngươi tiền !"

Nữ nhân nghi ngó nhìn Cotuy Ali rồi nhỏ giọng nói:

"Xin ngài chờ một chút! Ta đi lấy cho ngài thức ăn và nước uống!" Vừa nói cô ta vừa nhanh tay đóng cửa lại.

Dương mới rồi cũng cẩn thận quan sát người phụ nữ này. Tuy nàng ta mặc áo choàng che mặt nhưng thông qua lời nói và cử chỉ cho thấy có vẻ tuổi cũng không lớn. Sau một lúc nữ đem một đại cái giỏ bánh tráng nướng cùng một thùng nước sạch ra giao cho Cotuy Ali, không đợi hắn nói mấy câu cám ơn đã vội vã quay người đóng cửa lại.

Trong giây lát Dương lại đột nhiên phát hiện trong ánh mắt của nữ nhân này luôn có thần sắc khẩn trương hơn nữa hai tay vẫn luôn khẽ run rẩy.

Nàng ta sợ hãi sao? Nghe nói Iran Islam cách mạng vệ đội kỷ luật rất tốt, tại sao dân chúng Iran bình thường lại sợ khi gặp bọn họ?

Dương không khỏi sinh ra mấy phần tò mò đối với nữ nhân này. Hắn giả bộ bình thường triệu hồi binh lính xung quanh. Cotuy Ali cám ơn xong liền cười nói với y:

"Thủ trưởng, cái cô nương này thật tốt ! Cho chúng ta nhiều như vậy mà lại không lấy tiền!"

Dương khẽ cười lạnh một tiếng, dưới ánh mắt nghi hoặc của Cotuy Ali dùng tay ra hiệu cho mấy binh lính bên cạnh. Mấy tên lính nhanh nhẹn lặng lẽ vây quanh ngôi nhà nhỏ này.

Cotuy Ali Hạ sĩ không giải thích được nghi hoặc nhìn Dương, thầm nghĩ trong lòng:

"Chẳng lẽ Qusay Thủ trưởng coi trọng cô gái người Iran này muốn...... Ai nha! Đây không phải là vi phạm kỉ luật hay sao? Nhưng hắn lại là Thủ trưởng vậy phải làm sao bây giờ?"

Dương chẳng có cách nào biết được những suy nghĩ đen tối trong đầu Cotuy Ali Hạ sĩ. Hắn chỉ huy binh lính lặng lẽ bò lên trên tường bao nhanh chóng nhảy vào bên sân phía trong ngôi nhà.

Mấy con chó bên trong ngay lập tức nhảy dựng sủa oang oảng, còn chưa được mấy tiếng đã bị binh lính đột kích đội vung đao chặt đứt cổ.

Trong nhà đèn sáng lên rồi tắt ngúm. Dương vọt vào bên trong sân nhìn thấy một màn này càng cảm thấy khác thường. Lập tức vung tay lên, bọn lính nhanh chóng phá cửa phòng xông đi vào.

"Rầm ---" Binh sĩ đi đầu một cước đá văng cửa phòng.

Mọi người lao vọt vào trong nhà, chỉ thấy hai người nam nữ đang trần truồng đang ôm nhau trên giường. Tự dưng có một đám binh sĩ hung thần sát ác bất ngờ phá cửa lao vào nhà khiến cho người nữ nhân xấu hổ vùi đầu vào ngực người đàn ông.

Thấy như vậy một màn, tất cả binh sĩ đều có chút lúng túng, dù sao cầm súng phá cửa lao vào một nhà bình dân uy hiếp vợ chồng người ta khi đang...... Đây đúng là một chuyện vô cùng "Không hay"!

Dương đi vào trong phòng, cũng nhìn thấy một màn này. Hắn lấy đèn pin chiếu lên hai người ở trên giường. Hắn phát hiện người đàn bà kia quả nhiên khá xinh đẹp, nhất là lúc này chỉ có tấm chăn che trước ngực, lại càng thêm khêu gợi.

Thấy Dương càn rỡ nhìn ngó người nữ nhân, trên mặt người nam nhân kia lộ ra mấy phần tức giận, định nói cái gì nhưng lại thôi. Nữ nhân thấy thế, vội vàng đưa tay lôi kéo y để cho hắn bình tĩnh đừng xúc động. Nàng vừa cử động cái chăn che ở người liền rớt xuống, lộ ra một bên ngực đầy đặn.

Người nam nhân thấy thế vội vàng kéo chăn che cho nàng nhưng động tác của hắn rất nhanh làm cánh tay đụng phải người nữ nhân. Thân thể nàng khẽ run lên, trên mặt xuất hiện vẻ nhợt nhạt ửng đỏ.

Nhìn thấy một màn này, Cotuy Ali trên mặt cũng hơi xấu hổ đi tới gần Dương nhẹ giọng thì thầm:

"Thủ trưởng! Bọn họ chẳng qua là bình dân, chúng ta không nên...... làm cái kia. Mà hiện tại chúng ta đang ở trong lòng địch nhân, an toàn của ngài mới là trọng yếu nhất, chúng ta ít gây chuyện là hơn cả!"

Dương lắc đầu hướng vào tai Cotay Ali nhỏ giọng nói:

"Ngươi hỏi tên nam nhân kia tên là gì? Là đang làm gì ở đâu?"

Cotuy Ali nghi ngờ nhìn Dương một cái không biết tại sao hắn lại có loại hứng thú này. Nhưng dù sao Dương cũng là chỉ huy, hắn không thể làm gì khác hơn là dùng tiếng Iran hỏi:

"Ngươi -- ngươi tên là gì? Là đang làm gì ở đâu?"

Nhìn thấy những tên lính như hung thần xung quanh nghe được tiếng hỏi, người đàn bà kia vội vàng tiến lên che nam nhân ra phía sau hồi đáp:

"Hắn tên là Khacly Barr, là chồng của ta! Thánh A La ở trên cao, chúng ta chỉ là người dân bình thường chưa từng làm chuyện gì trái pháp luật và sai giáo lý!"

Thanh âm của nàng nhẹ nhàng mà chân thật làm Cotuy Ali nghe mà gật đầu lia lịa, nhìn về phía Dương ngụ ý chúng ta không nên sinh sự lấy an toàn làm trọng. Dương quan sát thấy trong lúc người phụ nữ trả lời tay người nam nhân dịch dần vào gối, không khỏi lại càng xác định phán đoán của mình.

Hắn thấy Cotuy Ali đang lưỡng lự liền tự mình đứng ra dùng tiếng Iran hơi ngọng quát:

"Ta không hỏi ngươi! Để cho chính hắn trả lời!"

Nữ nhân kia sợ hãi nhìn Dương một cái nhưng lại đột nhiên lấy hết dũng khí nói:

"Hắn chính là chồng ta, một người nông dân đàng hoàng nhút nhát, các ngươi đừng doạ hắn nữa! Thánh A La ở trên cao, xin ngài hãy bỏ qua cho chúng ta đi! Chúng ta không có đã làm chuyện xấu gì cả!"

Dương cười lạnh một tiếng, đưa tay rút khẩu súng lục ra chĩa vào đầu người nữ nhân.

Nàng ta sợ hãi kêu lên, suýt nữa ngã vào thành giường. Nhìn thấy một màn này tên nam nhân vừa cử động thân thể liền bị 5,6 họng súng trường m16 đen ngòm chĩa vào. Hắn không còn cách nào khác là cúi đầu ngồi im. Dương dùng thanh âm ngọng ngọng của mình nói ra một câu tiếng Iran lạnh lẽo:

"Ha hả -- nếu như chứa chấp gián điệp Iraq còn không phải trọng tội vậy như thế nào mới là vi phạm pháp luật."

Nghe được những lời này, hai người nam nữ kia đồng thời chấn động toàn thân. Cánh tay người nam nhân đang để dưới gối liền bị Cotuy Ali xông lên ghì lại kéo ra. Hất cái gối ra bên dưới là một khẩu súng lục.

Người nam nhân kia bất đắc dĩ đau đớn thở dài một tiếng chăm chú nhìn người đàn bà kia, sau đó dùng tiếng Iraq nói:

"Tất cả chuyện đều là do ta bức ép cô ta. Cô ta không có liên quan gì hết!"

Nhưng người nữ nhân kiên quyết nắm chặt cánh tay của hắn, nước mắt không ngừng chảy xuống làm ướt đẫm khuôn mặt tuyệt vọng bi thương. Người nam nhân kia mạnh mẽ hất tay nàng ra nhìn về phía Dương cầu khẩn:

"Dẫn ta đi thôi! Cô ấy không có kiên quan! Làm sao các ngươi biết ta là người Iraq ?"

Dương mỉm cười dùng tiếng Iraq trả lời:

"Bởi vì nó – hình xăm ký hiệu quân nhân Iraq ở trên vai ngươi!"

Hắn chỉ chỉ vào hình săm hoa văn một thanh Arab loan đao.

Nam tử kia quay đầu nhìn một chút rồi thở dài một hơi, nhưng hắn cùng người đàn bà kia mắt lập tức vừa trợn tròn.

Bởi vì tất cả "Iran Islam vệ đội" trước mặt đều cởi quân phục ra trên vai mỗi người đều có một thanh loan đao được săm y hệt như vậy! Dương cười ha hả một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:

"Hoan nghênh ngươi gia nhập vào đơn vị tác chiến đặc biệt của sư đoàn bộ binh số 9 với chúng ta!"