Iraq Phong Vân

Chương 46: Cướp đường



Biết được đám người bọn Dương là quân nhân Iraq lẻn vào hậu phương quân địch. Đôi nam nữ mới hết bàng hoàng dần an tĩnh lại.

Người nữ nhân lập tức lao vào lồng ngực người nam nhân lớn tiếng khóc rống lên, tên nam nhân hết sức an ủi nàng.

Đám người bọn Dương nhanh chóng lui ra khỏi phòng, đứng ở trong phòng khách đợi chờ. Chỉ chốc lát sau người nam nhân kia đã mặc quần áo tử tế, đi tới đám người trong phòng khách chào hỏi.

Dương cẩn thận quan sát hắn: đôi mắt sáng quắc, vẻ mặt xanh xao lam lũ nhưng có chút anh tuấn.

Sau khi trò chuyện với hắn Dương mới biết được, người này tên gọi là Hadat Abod là quân của sư đoàn 3 quân khu Phương Nam Iraq.

Trong trận phản công Abaddon sư đoàn của hắn đã bị đánh tan, sau khi cuộc chiến kết thúc hắn bị người Iran bắt làm tù binh.

Cách đó không lâu do bị người Iran ngược đãi thậm tệ trong trại giam, tù binh Iraq đã tiến hành bạo loạn.

Hắn may mắn thoát được dù bị bắn vào tay. Vốn Hadat Abod định quay trở lại Iraq nhưng do vết thương bị nhiễm trùng khiến y sốt cao lúc chạy đến cái thôn nhỏ này thì hôn mê đến bất tỉnh nhân sự.

May cho hắn được cô gái Tur balli này đi qua phát hiện cứu được.

Tur balli tâm địa thiện lương, mặc dù biết hắn là người Iraq nhưng không nhẫn tâm đem hắn giao nộp cho quân đội Iran mà giấu y ở trong nhà luôn quan tâm chiếu cố.

Điều này làm cho Hadat Abod cảm kích vạn phần.

Dương cảm thấy hứng thú với tin tức trong lời nói của Hadat Abod, hắn hỏi:

"Trại giam tù binh của người Iran cách nơi này bao xa? Bên trong còn nhốt bao nhiêu binh lính của chúng ta?"

Hadat kính cẩn hồi đáp:

"Đại khái cách nơi này gần hai mươi km, bên cạnh một con sông nhỏ. Lúc ta trốn thoát bên trong còn hơn 400 người của chúng ta! Hiện tại thì ta cũng không biết......"

Dương lại hỏi tiếp:

"Phòng thủ nơi này như thế nào? Có bao nhiêu lính gác? Xung quanh có doanh trại nào khác không?"

Hadat trầm tư suy nghĩ một chút rồi miêu tả:

"Có chừng một ngàn tên lính Iran trông coi, trại giam được xây dựng tương đối hoàn thiện có công sự phòng ngự trang bị súng máy hạng nặng và pháo cối.

Nhưng xung quanh thì hình như không có lực lượng nào khác. Nghe nói phương hướng Khorramshahr đang chiến đấu hết sức kịch liệt, quân đội Iran đang gấp rút tiếp viện ra tiền tuyến !"

Lúc này trừ Dương và ba gã binh lính đang canh gác toàn bộ mọi người còn lại đều ngồi xuống góc tường nghỉ ngơi.

Tur Balli lại một lần nữa khoác lên mình cái khăn che mặt và bộ áo choàng đen bận rộn cung cấp cho bọn lính nước sạch và thức ăn.

Trong nhà nàng bình thường chỉ có mỗi mình nàng, cộng thêm Haddat cũng mới hai người mà thôi. Làm gì một lát có đủ thức ăn cho mọi người.

Nàng lại phải nhóm lửa làm bánh rán bột mì. Dưới sức ăn như hổ lang của đám lính đem Tar Balli rộn đến đầu đầy mồ hôi.

Dương nhìn Tar balli một cái, ngoảnh đầu hướng Haddat nói:

"Thật là một cô bé tốt bụng! Thánh A La ở trên cao, ngươi thật là may mắn và có phúc!"

Haddat ngượng ngùng sờ sờ đầu nói:

"Khi dưỡng thương ở đây, ta đã định nói về chuyện cưới với nàng. Nhưng ngươi cũng biết -- thân phận cùng quốc tịch của hai người chúng ta--" Haddat sắc mặt ỉu xìu thở dài.

Xem ra, bởi vì nguyên nhân khách quan hắn không dám đem lời trong lòng biểu lộ với Tar Balli. Dương nghiêm nghị nhìn Haddat nói:

"Ta đã quyết định sẽ dẫn người tấn công bất ngờ trại giam tù binh doanh, cứu toàn bộ binh lính Iraq ra! Để cho mọi người biết rằng quân đội Iraq chắc chắn sẽ không bỏ rơi bất kỳ một chiến hữu nào.

Ngươi có nguyện ý tham gia hành động lần này hay không! Ta cho ngươi một cơ hội tự mình lựa chọn quyết định!"

Haddat nghe được thì thất kinh:

"Cái gì – dựa vào ba mươi mấy người ở đây mà muốn đi đánh bất ngờ trại giam tù binh? Cái kia --" Khuôn mặt hắn kinh hãi giật mình nhìn chằm chằm Dương.

Dương chậm rãi gật đầu trong lòng suy nghĩ vì bảo đảm bí mật bất ngờ, nếu tên kia lựa chọn làm đào binh hắn sẽ lập tức nổ súng bắn chết cả hai người.

Những câu nói trước khi ra đi của Nagy và hình ảnh của các huynh đệ đã hi sinh khi tấn công căn cứ hậu cần đã làm hắn như lột xác hoàn toàn.

Hắn không còn là con người ở thế giới trước kia nữa mà là Qusay Saddam – một quân nhân Iraq chân chính. Hắn có trách nhiệm với mạng sống của các chiến hữu, phải sử dụng tất cả mọi cách để đạt được chiến thắng.

Haddat trầm ngâm một chút rốt cục cũng kiên định ngẩng đầu nhìn Dương nói:

"Ta là một quân nhân Iraq, vì Thánh A La mà trở thành Islam chiến sĩ! Ta nguyện ý hy sinh hết thảy vì tổ quốc mà chiến đấu!"

Dương nội tâm buông lỏng, hắn phải một lần nữa thay đổi cách nhìn đối với Haddat. Hắn cười ha ha một tiếng, dùng tiếng Iraq chân thành tha thiết nói với Haddat: "Thánh A La ở trên cao, chỉ cần trong lần hành động này ngươi không chết! Ta cam đoan với ngươi: Hai người các ngươi trở lại Iraq làm đám cưới không ai dám dị nghị dì hết, tất cả mọi người sẽ đều chúc phúc cho các ngươi!"

"Mọi người?" Trên mặ Haddat tràn đầy sự kinh ngạc đến không thể tin được nhìn Dương.

Hắn lo lắng hỏi lại:

"Trở lại Iraq? Ý của ngươi là mang cả Tar balli đi theo?"

Hắn lập tức khoát tay nói: "Không được, không được! Hành động của chúng ta quá nguy hiểm, ta không thể đem theo Tar Balli tới nơi nguy hiểm như thế được!"

Trong lòng Dương không thể đảm bảo được sự trung thành hoàn toàn của Haddat khi yêu cầu hắn tham gia nhiệm vụ nguy hiểm này. Giữ Tar Balli bên cạnh làm con tin như mua một loại bảo hiểm cho các đội viên trong nhóm của hắn. Bên ngoài mặt Dương vẫn mỉm cười nói: "Cái này ngươi nên phải trưng cầu ý kiến của Tar Balli một chút! Nếu như nàng ấy nguyện ý cùng đi với ngươi thì Iraq sao? Ngươi phải biết rằng, nếu các ngươi nghĩ có thể cùng nhau sống ở đây thì lầm rồi. Người Iran rất nhanh sẽ tìm được ngươi. Tình huống vừa nãy ngươi cũng thấy rồi, ngươi chỉ mang lại nguy hiểm cho Tar Balli mà thôi! Hơn nữa --"

Dương thoải mái tự tin nói:

"Ta có thể đảm bảo thân phận của hai ngươi: Ở Iraq không ai dám hoài nghi thân phận của Tar Balli!"

"Ngươi ----" Haddat cũng không ngu, hắn hiểu được người trẻ tuổi trước mắt mình tất nhiên là một đại nhân vật ở Iraq. Chẳng qua là hắn không rõ tại sao một người có thân phận quan trọng như y lại tự mình suất lĩnh đội đột kích đi làm chuyện nguy hiểm như thế này.

"Ngươi biết không? Mấy tiếng trước đội của ta đã cho nổ và phá hủy hoàn toàn căn cứ hậu cần Kara của người Iran!" Dương tiêm thêm chp Haddat một liều thuốc an thần.

"Cái gì?" Tất nhiên nghe được tin này Haddat cực kỳ hoảng sợ:

"Ngươi -- các ngươi cho nổ hoàn toàn phá hủy cái căn cứ kia tiếp nhiên liệu kia?"

Hắn đã thực sự không thể tin tưởng một thực tế như vậy. Lúc này Tar Balli đi tới đặt trước mặt hai người một đĩa bánh nướng và một bình nước ấm. Dương chú ý tới nàng dùng tay phải đưa đồ lên vì người Iran cho rằng dùng tay trái đưa vật phẩm lên là không tôn trọng khách nhân.

Dương mỉm cười gật đầu nói tạ ơn. Hadda trầm mặc một lúc rồi quyết tâm ngẩng đầu dùng tiếng Iran bập bẹ hỏi:

"Tar Balli -- ngươi -- ngươi có nguyện ý cùng ta đi tới Iraq không?"

Nghe được câu hỏi thân hình Tar Balli khẽ run lên. Mặc dù dùng khăn lụa che mặt, nhưng Dương cũng có thể cảm nhận được mặt của nàng đang đỏ lên. Nhìn ánh mắt thành khẩn mà kiên định của Haddat nàng rốt cục gật đầu một cái, sau đó vội vàng chạy đi lại còn không cẩn thận vấp phải cái chậu gỗ suýt nữa thì ngã.

"Ha ha --" Dương cười phá lên, hắn xoay người nói với các đội viên bên trong:

"Mọi người nắm chặc thời gian ăn cơm nghỉ ngơi, một lát trời đã sáng, chúng ta tiếp tục có việc phải làm!"

Nghe xong mệnh lệnh bọn lính rối rít vọt tới tranh đoạt thức ăn, làm Cotuy Ali đang nướng bánh mắng to:

" Bình tĩnh chậm đã! ông đây nướng từ nãy đến giờ còn chưa có cái nào vào bụng! Dừng tay -- Ahmed – cái tên khốn kiếp này -- không cho phép cầm hai cái --"

Rốt cục dưới sự nỗ lực giúp đỡ của Tar Balli tới gần nửa đêm mọi người rốt cục cũng cơm nước xong xuôi. Bọn lính rối rít ôm vũ khí, tựa vào bên tường ngủ thiếp đi. Nhưng Dương không dám đi nghỉ, hắn tiếp tục chỉnh sửa kế hoạch của hành động đánh bất ngờ của mình.

Hắn bây giờ, đã không còn là kẻ ngu ngơ khi mới bước chân vào chiến trường nữa. Liên tiếp trải qua chiến đấu tận mắt nhìn thấy các chiến hữu ngã, hắn bắt đầu nhận ra trách nhiệm đè nặng lên vai mình. Hắn phải đem kế hoạch hành động làm chi tiết cẩn thận đến từng bước nhỏ nhất, như vậy khi chiến đấu đồng đội mới ít phải đổ máu.

Chỉ một hai ngày nữa thôi tin tức căn cứ hậu cần Karla bị phá huỷ sẽ lan ra khắp nơi. Một khi biết được tin này bọn lính Iran trong trại giam sẽ không tha cho những tù binh Iraq bị bắt. Nếu hắn đã có mặt ở đây thì nhất định sẽ không để cho những người lraq này phải chịu cực hình. Hơn nữa nếu có thể cứu được hơn 400 tù binh Iraq ra thì lực lượng của bọn họ sẽ được tăng cường rất lớn. Bất kể là tiến hành quấy phá hậu phương địch hay phá vòng vây trở về Iraq đều nắm được đảm bảo hơn!

Nhưng hắn đồng thời cũng biết lần hành động này còn nguy hiểm hơn đợt tấn công căn cứ Karla. Lấy 30 binh lính đột kích một doanh trại hoàn chỉnh thật là quá khó khăn.

Dương nhíu chặt mày, đứng lên đi xem xét tình hình mấy người bị thương. Hắn cố ra vẻ tự tin, thoải mái cho mọi người thấy vì chỉ có như vậy mới có thể làm các đội viên yên tâm.

Tuy hắn ở kiếp trước cũng là người phải trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc của bộ đội đặc công nhưng mấy người còn lại đều là tân binh lần đầu phải ra chiến trường.

Mấy tháng trước, bọn họ đối với chiến tranh không có chút cảm nhận nào mà bây giờ phải hoạt động phía sau hậu phương kể địch. Chỉ có thể đoàn kết ý chí chiến đấu của bọn họ lại thì mới có thể chiến đấu tiếp!

Lúc này Tar Balli đi tới trước mặt Dương, ánh mắt xấu hổ ý lấy tay kéo áo y. Nàng mới vừa rồi biết được vị Thủ trưởng này sẽ bảo đảm cho bọn họ đến Iraq an toàn, nàng không khỏi rất là cảm kích đối với Dương.

Nàng là một đứa cô nhi từ nhỏ không có thân nhân, cuộc sống cực khổ nghèo khó, tương lai không có ánh sáng. Sau khi chiến tranh nổ ra, phần lớn mọi người trong thôn trang đều đã chuyển đi nhưng nàng vẫn ở lại bởi vì nàng không còn chỗ nào để đi và cũng không muốn rời đi.

Kể từ khi gặp được Haddat, nàng cảm giác cuộc sống của mình xảy ra biến hóa, thật giống như toàn bộ thế giới cũng trở nên tốt đẹp lên. Nhưng là hiện tại hai nước đang xảy ra chiến tranh, chính phủ Iraq có thể cho phép một nữ nhân Iran gả tới sao? mấy ngày nay, nàng không khỏi buồn phiền lo lắng khi thương thế cảu Haddat dần tốt hơn.

Thấy động động ở cánh tay Dương quay lại thấy Tar Balli đang bê một chén thuốc. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, dùng tiếng Iran nói với Dương:

"Trưởng -- quan, vết thương của bọn họ ta không trị khỏi được, ta không có thuốc chữa bỏng! Bất quá ngài không nên quá lo lắng, chờ hừng sáng ngày mai đoàn xe hội chữ thập đỏ đi ngang qua ta sẽ đi xin cho các ngài một chút thuốc chữa bỏng!"

"Không sao --" Dương lay động tay đột nhiên giật mình, nhìn Tar Balli hỏi: "Ngươi nói cái gì? Hội Chữ Thập Đỏ?"

"Đúng ạ!" Tar balli bị hắn nhìn đến đỏ mặt trả lời y:

"Mỗi thứ sáu hàng tuần-- chính là sáng mai -- đoàn xe của hội Chữ Thập Đỏ quốc tế có thể đi ngang qua nơi này, chúng ta có thể hướng bọn họ xin một chút thuốc. Thuốc men chữa cho Haddat chính ta đi xin ở chỗ bọn họ !"

"Ha hả ----" Dương đột nhiên cười vui vẻ, thầm nghĩ trong lòng: Thật là đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh! Đang suy nghĩ chưa có cách nào đột kích trại tù binh thì hội Chữ Thập Đỏ lại đến!

Về phần làm lợi dụng bọn họ được đây? Trong lòng hắn lập tức nhớ lại một câu trong phim: Đường này do ta mở, cây này do ta trồng. Muốn đi qua thì phải nộp lộ phí!