Đến tận khi sắp chếc, tôi mới biết sự thật kinh hoàng: chồng tôi đã bỏ thuốc vào sữa, đẩy tôi lên giường thầy hướng dẫn của hắn suốt năm năm trời chỉ để đổi lấy một suất vào phòng thí nghiệm.
Nhờ đó, hắn ta nghiễm nhiên trở thành một bậc thầy học thuật được mọi người kính trọng. Trong khi tôi đã vì hắn gánh vác việc nhà, hầu hạ gần năm mươi năm. Cuối cùng, bên giường bệnh, hắn ôm tình nhân Bạch Nguyệt Quang, bộ dạng đầy vẻ áy náy nói:
"Cái người đàn bà dơ bẩn này cuối cùng cũng chếc rồi, mối tình chúng ta gìn giữ bấy lâu nay cuối cùng cũng đơm hoa kết trái."
"Lúc trước cũng không biết đứa bé trong bụng cô ta có phải của anh không, lại còn là một đứa con gái không thể nối dõi tông đường."
"Anh đã chịu đựng oan ức bao năm nay, may mà em đã sinh cho anh một thằng quý tử béo tốt!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi chếc trong hận thù.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về thời điểm chồng tôi lần đầu tiên đưa ly sữa cho tôi.
Đã là một kẻ bán vợ cầu vinh phế vật, vậy thì không bằng nhường vị trí đó cho người xứng đáng hơn đi!
1
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng, nắm chặt tấm ga trải giường trên giường bệnh. Giọng nói của Cố Thành Cương không ngừng lọt vào tai tôi:
"Anh đã cho cô ta cuộc sống đàng hoàng bao nhiêu năm nay, nhưng lại để em phải chịu đựng tủi nhục bấy nhiêu năm, Nhu Nhu, em có hận anh không."
Tô Nhu Nhu đối diện hắn, hốc mắt chợt đỏ hoe, nép vào lòng hắn.
"Em mới không thèm hận anh, chỉ cần trái tim Thành Cương ca ca ở bên em, em thế nào cũng không sao cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Thành Cương thương xót hôn nhẹ Tô Nhu Nhu.
"Anh cũng chỉ đáng thương cho cô ta thôi, dù sao thì ngày trước cũng vì cô ta mà anh mới lấy được một phần đề thi từ thầy Vương, bao năm nay anh chỉ bồi thường cho cô ta, Nhu Nhu, anh dám thề, trong lòng anh chỉ có mình em!"
Tôi và Cố Thành Cương đã kết hôn gần năm mươi năm. Tôi gánh vác việc nhà, sinh con đẻ cái cho hắn, đến ngày bị đưa vào viện, bác sĩ thậm chí còn không thể kể hết những loại bệnh tôi mắc phải.
"Chẳng qua cũng là những bệnh của người già, đột quỵ do lao lực quá độ, suy tạng…"
Thế mà Tô Nhu Nhu trong vòng tay Cố Thành Cương, đã gần bảy mươi tuổi nhưng trông chỉ như năm mươi, vẫn tinh tế, tao nhã và rực rỡ đến xiêu lòng.
Mỗi lần hắn viện cớ bận công việc, đều là cùng Tô Nhu Nhu ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt. Còn tôi ở nhà, chuẩn bị cơm nước, chăm sóc con gái, lao tâm khổ tứ cả đời. Bây giờ tôi tóc đã bạc trắng, sắc mặt vàng vọt, bệnh đến nỗi không còn ra hình người.
Thậm chí, sau khi hắn đẩy tôi lên giường thầy hướng dẫn để đổi lấy lợi ích, hắn... còn chê tôi dơ bẩn.
Khi con gái tôi dẫn cháu ngoại vào, Cố Thành Cương còn chẳng buồn giả vờ:
"Chữa trị làm gì nữa, bác sĩ bảo cô ta chữa cũng vô ích rồi, giải quyết xong sớm đi, tao còn phải cưới dì Tô của mày vào cửa nữa."
Con gái tôi tức đến nỗi không nói nên lời, lao vào giường tôi òa khóc. Từ nhỏ đến lớn, Cố Thành Cương chưa bao giờ thích con bé. Dù tôi đã tận tâm dạy dỗ, con bé cũng tự mình phấn đấu thi đậu vào trường đại học hàng đầu quốc gia, hắn vẫn chưa từng nhìn con bé một cái tử tế.
Hôm nay tôi mới biết lý do: không chỉ vì con bé là con gái, mà còn vì hắn ta cho rằng đó không phải là cốt nhục của mình.
Trước khi nhắm mắt, lòng tôi tràn ngập sự hối hận vô bờ bến dành cho con gái, và cả... mối hận thấu xương.
2
Khi mở mắt lần nữa, tôi cảm thấy một thoáng mơ hồ. Trước mắt tôi, gương mặt Cố Thành Cương tuấn tú, trẻ trung đang ân cần mang đến một ly sữa, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tích, mau uống đi, anh đặc biệt hâm nóng cho em rồi đấy."