Tôi ngây người nhìn quanh căn nhà cũ kỹ chỉ còn trong ký ức sâu thẳm. Đây chính là ký túc xá tôi được phân khi còn làm việc ở nhà máy thực phẩm! Không ngờ tôi lại được trọng sinh.
Cố Thành Cương thấy tôi ngẩn người, liền không kìm được giục giã: "Mau uống đi."
Tôi kinh hãi nhìn chằm chằm ly sữa đó. Đây chính là lần đầu tiên Cố Thành Cương đưa tôi cho thầy của hắn trong kiếp trước!
Tôi cố kìm nén sự hoảng loạn, nhận lấy ly sữa từ tay Cố Thành Cương. Gương mặt hắn tràn đầy dịu dàng, không một chút sơ hở. Tôi nâng ly lên, từ từ đưa đến môi, nhìn thấy sắp uống vào. Trong mắt Cố Thành Cương lướt qua một tia mừng rỡ cực nhanh.
Đúng lúc này, tay tôi khựng lại, rồi nhanh chóng đưa ly sữa đến bên miệng Cố Thành Cương: "Thứ tốt như vậy, đương nhiên là phải để anh uống rồi!"
3
Cố Thành Cương đầu tiên ngẩn ra, sau khi kịp phản ứng, hắn lập tức đẩy tôi ra: "Cái này... cái này là anh mua cho em, đặc biệt mua cho em đấy."
Kiếp trước, tôi cũng đã nhường sữa cho Cố Thành Cương uống trước. Dù sao tôi cũng đã quen việc giữ những thứ tốt đẹp lại cho hắn. Lúc đó, hắn cũng như bây giờ, thương xót nói với tôi:
"Đây là anh đặc biệt mua cho em, em mỗi ngày vất vả như vậy, vừa phải đi làm ở nhà máy, vừa phải chăm sóc anh, giặt giũ nấu cơm cho anh."
Tôi cảm động vô cùng, cảm thấy sự vất vả của mình được công nhận. Thời đó sữa là thứ hiếm có, vậy mà hắn lại đặc biệt mua cho tôi uống, thật sự là quá biết cách yêu thương người khác.
Thế nhưng, tôi không ngờ, đây lại là một màn tính toán từ đầu đến cuối. Hèn chi sáng hôm sau tôi thức dậy đầu óc choáng váng, cả người khó chịu. Cố Thành Cương còn lừa tôi rằng sữa giúp ngủ ngon, tôi như vậy là vì hiếm khi được một giấc ngủ sâu. Ai ngờ, hắn đã trực tiếp đẩy tôi lên giường người thầy đã ngoài năm mươi của hắn ngay khi tôi hôn mê!
Cả người tôi lạnh toát, cố gắng trấn tĩnh lại tâm trí: "Thành Cương, em không uống được."
Tôi đẩy ly sữa ra: "Em hễ uống sữa là bị tiêu chảy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Thành Cương lập tức sững sờ.
"Hôm đó dì Lâm đưa cho em hai chai sữa của nhà máy họ, em uống một chai là tiêu chảy cả ngày, em thấy thứ này thật sự không tốt nên lập tức vứt đi rồi."
"Mặc dù sau này em có nghe nói sữa bổ não, nhưng em không hợp, anh mỗi ngày đều học hành chăm chỉ như vậy, nên uống nhiều vào!"
Cố Thành Cương tỏ vẻ lúng túng, vội nói nếu không uống thì đổ đi. "Đừng mà, ly sữa này đâu có rẻ, lãng phí biết bao nhiêu chứ!" Tôi nhìn chằm chằm hắn, tỏ rõ khí thế hắn không uống thì tôi sẽ không buông tha.
Cố Thành Cương đành cứng đầu uống. Hắn là sinh viên đại học khoa hóa, đương nhiên đã cho thuốc với liều lượng chính xác vào sữa. Sợ tự làm mình bị thuốc mê, hắn chỉ tượng trưng nhấp hai ngụm rồi nhanh tay đổ đi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Ly sữa này tanh quá, sau này sẽ không mua nữa!"
Mặt Cố Thành Cương tái mét. Thầy Vương Tân của hắn lại là một người có tính khí nóng nảy. Hôm nay hắn lừa thầy một vố, ngày mai chắc chắn sẽ bị mắng một trận té tát!
4
Liên tiếp mấy ngày, tôi đề phòng Cố Thành Cương, không ăn bất kỳ thức ăn nào qua tay hắn. Hôm đó, tôi ăn mặc chỉnh tề đến trường đại học của Cố Thành Cương, đi thẳng đến văn phòng khoa Hóa để tìm cô Trương Xuân Hồng.
Cô Trương gần bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính, trông rất nho nhã. Cô thấy tôi, tưởng tôi đến tìm Cố Thành Cương. Tôi mở lời thẳng thắn: "Cô Trương, em muốn đi học, em muốn vào đại học."
Cô Trương đẩy kính, có chút ngạc nhiên: "Theo tôi được biết, nhà em không phải là do em đi làm, toàn tâm toàn ý phụ giúp Thành Cương học đại học sao?"
Đúng là vậy. Cố Thành Cương là đứa trẻ mồ côi được cha mẹ tôi nhặt về từ cánh đồng vào năm tôi sinh ra. Mẹ tôi khi sinh tôi bị tổn thương nên rất khó có con nữa. Cha mẹ thấy tôi chỉ có một mình, lại là con gái, sợ tôi cô độc, nên đã nuôi Cố Thành Cương làm chồng tương lai. Cha mẹ tôi đối xử với hắn đặc biệt tốt. Vì trong nhà có hai đứa con phải đi học, cha tôi đã làm đủ mọi việc nặng nhọc, bẩn thỉu bên ngoài chỉ để nâng đỡ chúng tôi.
Nhưng vào năm tôi học lớp 12, cha tôi bị què chân vì tai nạn lao động. Cả nhà tôi như sụp đổ, Cố Thành Cương đề nghị tôi đi làm để giảm gánh nặng cho gia đình. Cha mẹ tôi cũng khuyên tôi: "Thành Cương là con trai, nhất định phải vào đại học để gây dựng sự nghiệp." "Con là con gái, có bằng tốt nghiệp cấp ba rồi đi tìm việc cũng tốt."