Kẻ Bán Vợ Cầu Vinh

Chương 5



"Còn gì mà nói nữa? Tôi tận mắt thấy hắn đứng dưới ký túc xá của tôi hôn hít cô gái đó, ngon lành lắm!"

 

Cố Thành Cương không ngờ tôi nói thẳng thừng như vậy, mặt hắn lập tức đỏ bừng: "Cô… cô nói linh tinh gì đấy!?"

 

Tôi kêu gọi những người đứng xem giúp tôi đòi công bằng: "Nếu hắn ta nói tôi nói bừa, vậy thì mọi người hãy cùng tôi đi tìm người tình của hắn để đối chất trực tiếp. Người tình của hắn ở trường trung cấp bên cạnh, học múa, tên là Tô Nhu Nhu."

 

Cố Thành Cương nghe xong, kinh ngạc đến mức rớt quai hàm. Hắn ta không ngờ tôi lại biết thông tin của Tô Nhu Nhu.

9

 

Người qua đường thấy tôi nói có đầu có đuôi, thậm chí còn biết đối phương là ai, liền cảm thấy có mấy phần đáng tin. Lại thêm tâm lý thích xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, họ hùa theo: "Vậy thì đi hỏi xem sao."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Cố Thành Cương đâu dám làm lớn chuyện, hắn ta liền chuyển hướng mâu thuẫn: "Còn cô, tại sao lại sống ở trong trường? Sợ là đã câu dẫn giáo viên nào rồi!"

 

Trong thời đại này, danh tiếng của phụ nữ còn quan trọng hơn đàn ông nhiều. Đàn ông có phong lưu thì cũng chỉ là phong lưu, còn phụ nữ thì bị gán cho cái mác lẳng lơ.

 

"Cô là nhân viên nhà máy, chứ không phải sinh viên đại học, dựa vào đâu mà sống trong trường? Cô ở bên ngoài lén lút với người đàn ông khác, tôi chỉ là đi lại gần gũi với bạn học một chút mà lại bị cô vu khống." Cố Thành Cương đây là không cho tôi đường sống.

 

Cha mẹ tôi cũng có chút sốt ruột, vội hỏi tôi: "Đúng rồi Tích Tích, sao con lại sống trong trường đại học được chứ?"

 

Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, tôi giải thích: "Con định thi đại học, cô giáo thấy con là một hạt giống tốt nên đặc cách cho con ở trong trường."

 

Cố Thành Cương nhìn tôi, tặc lưỡi kinh ngạc: "Cố Tích, cô mà cũng thi đại học ư? Hạt giống tốt ư?" "Đừng nói cô đã đi làm lâu như vậy rồi, mỗi ngày chỉ biết làm việc trên dây chuyền, với thành tích năm đó của cô, có thể thi đậu được trường trung cấp đã là may mắn lắm rồi."

 

Lúc đó, thành tích của tôi quả thật không quá tốt, nên tôi mới chọn đi làm. Đó cũng là vì tôi không chỉ phải đi học, mà học được một nửa lại phải về nhà giúp mẹ làm nông. Trong khi Cố Thành Cương lại có thể toàn tâm toàn ý học hành.

 

"Nếu bây giờ cô chịu quay đầu lại, tôi cũng sẽ không ghét bỏ cô, cô ngoan ngoãn về nhà với tôi, xin lỗi lãnh đạo, họ nói vẫn có thể cho cô quay lại nhà máy làm việc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cố Thành Cương sợ nhất là không có ai chăm sóc hắn, không có ai chu cấp cho hắn đi học đại học. Vì vậy, hắn ta đã trăm phương ngàn kế ép tôi quay về làm người giúp việc cho hắn.

 

"Cô em à, người đàn ông này của cô tốt lắm rồi đấy, ở quê chúng tôi thì phải dìm lồng heo rồi."

 

"Có bậc thang thì mau xuống đi, về nhà mà sống cuộc sống tốt đẹp."

 

Cha mẹ tôi cũng khuyên: "Đúng đấy Tích Tích, con xin lỗi Thành Cương một tiếng đi, hai đứa từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có khó khăn gì mà không vượt qua được chứ."

 

Cố Thành Cương sợ tôi lại vạch trần những chuyện hắn đã làm, liền ra tay, định kéo tôi đi bằng vũ lực.

 

"Mọi người tụ tập ở đây làm gì thế?"

 

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên từ giữa đám đông. Cô Trương xuất hiện như một cọng rơm cứu mạng. Cô ấy thấy là tôi, có chút ngạc nhiên. Tôi vội chạy đến bên cô, chỉ vào Cố Thành Cương nói: "Cô ơi, Cố Thành Cương vu khống em có quan hệ bất chính với giáo viên trong trường."

10

 

Cô Trương đẩy kính, vẻ mặt nghiêm nghị: "Cố Thành Cương, em không biết danh tiếng của một người con gái quan trọng đến mức nào sao? Em thân là sinh viên đại học, lại còn dẫn đầu bịa đặt những chuyện không có bằng chứng như vậy."

 

Dù sao thì cô Trương cũng là giáo viên bộ môn của Cố Thành Cương. Cố Thành Cương lộ vẻ sợ hãi, đang định biện minh cho mình. Cô Trương quay sang nói với cha mẹ tôi: "Bạn Cố Tích rất có năng khiếu và cầu tiến, tôi đã bàn bạc với em ấy, và tạm thời cho em ấy ở nhờ ký túc xá của tôi. Nếu hai bác không yên tâm, có thể cùng tôi qua xem thử."

 

Cha mẹ tôi nghe vậy, vẻ mặt lo âu ban nãy lập tức tan biến, thay vào đó là sự vui mừng. Người ở thời đại này của họ đặc biệt kính trọng giới trí thức, huống hồ lại là giáo viên đại học. Họ vội vàng nói rằng tôi đã gây phiền phức cho cô Trương.

 

Tôi giả vờ lau lau nước mắt: "May mà có cô giáo, cha mẹ em đã vất vả nuôi dưỡng Cố Thành Cương khôn lớn, lại còn cho hắn đi học đại học, vậy mà hắn vẫn không hài lòng."

 

"Hắn ép em đi làm kiếm tiền cho hắn tiêu, nuôi hắn ăn học. Chuyện đó thì thôi đi, hắn ta lại còn lén lút ở bên ngoài tằng tịu với người khác."

 

"Bị em phát hiện, hắn còn muốn hủy hoại em, nói em tư thông với đàn ông khác."