Tôi lén lút trốn sau gốc cây đa lớn, theo dõi động tĩnh của hai người. Ban đầu họ còn giữ khoảng cách nhất định, nhưng không lâu sau, Tô Nhu Nhu bắt đầu e thẹn. Khoảng cách càng ngày càng gần, khi vượt qua giới hạn, Cố Thành Cương liền ôm Tô Nhu Nhu và hôn lấy.
Tôi tính đúng thời cơ, nhảy ra từ phía sau gốc cây, lớn tiếng hô: "Cố Thành Cương, hai người đang làm gì đấy!"
7
Cả hai đều giật mình, Cố Thành Cương theo phản xạ liền đẩy Tô Nhu Nhu ra. Tô Nhu Nhu thấy bị bắt gặp, hai má đỏ bừng vì xấu hổ, lập tức bỏ chạy.
Tôi vung cặp sách lên đập mạnh vào người Cố Thành Cương, hắn loạng choạng không vững chân, ngã phịch xuống đất. Tôi tiếp tục đập vào đầu hắn. Cố Thành Cương bị đập đến mắt lóa sao, kêu gào thảm thiết. Cuối cùng hắn cũng kịp phản ứng lại, ôm lấy khuôn mặt bị tôi đập bầm tím mà mắng lớn: "Cố Tích, cô thô lỗ như vậy, còn ra thể thống đàn bà nữa không hả!"
Tôi cười khẩy: "Kẻ phụ bạc, sói mắt trắng, đến lượt anh lên tiếng sao? Anh có xứng đáng với tôi, có xứng đáng với cha mẹ tôi không!"
Hắn ta chột dạ nhìn tôi, nhưng vẫn cố chấp cãi: "Là cô quá không dịu dàng, hành sự thô lỗ, lại không phân biệt trắng đen, nếu cô mà dịu dàng như Nhu Nhu, thì cũng sẽ không bị đàn ông đối xử như vậy đâu!"
Xem ra lúc này hắn đã tính toán kỹ rồi, ở nhà cưới một người giúp việc, bên ngoài lại nuôi một đóa hoa tươi.
Tôi giơ tay tát cho hắn một bạt tai: "Đây là nhà của tôi, anh cút ngay lập tức! Sau này sống c.h.ế.t không liên quan gì đến nhau!"
Cố Thành Cương đầu tiên sững sờ, rồi cũng nổi giận: "Cố Tích, cô đừng tưởng tôi không thể sống thiếu cô! Sinh viên đại học là vàng đấy, tôi ra ngoài tìm người phụ nữ nào mà chẳng tốt hơn cô, nếu không phải cha mẹ cô ngày nào cũng dùng ân tình trói buộc tôi, tôi sẽ ở bên cô sao?"
"Đến lúc đó, chính cô sẽ phải cầu xin tôi quay về!" Hắn ta nói một cách tự tin, dường như chắc mẩm tôi sẽ phải hối hận.
Tôi lười quản hắn, trực tiếp đuổi hắn ra ngoài, thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng nghỉ việc. Trước khi rời đi, tôi còn đặc biệt dặn dò đồng nghiệp đừng nói cho Cố Thành Cương biết tôi đã đi đâu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trong văn phòng, tôi xin cô Trương tìm cho mình một chỗ ở. Nhỏ một chút cũng không sao. Kết quả là cô Trương nói ký túc xá của cô ấy còn một phòng trống, tôi ngày thường ôn thi còn có thể đến nhà ăn của trường.
Còn Cố Thành Cương, số tiền ít ỏi trong tay hắn đều là từ tôi mà ra. Hắn ở khách sạn hai ngày là sạch túi. Khi hắn quay lại ký túc xá nhân viên tìm tôi, dì gác cổng đã chặn hắn lại: "Ê, cậu quay lại làm gì! Cố Tích hả? Cô ấy chuyển đi rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Thành Cương lập tức hóa đá.
8
Tôi yên tâm ôn tập trong ký túc xá giáo viên, nhưng không ngờ Cố Thành Cương không tìm được tôi, đã trực tiếp đưa cha mẹ tôi đến. Các đồng nghiệp ở nhà máy thực phẩm không còn cách nào khác, đành phải nói cho họ biết nơi tôi ở.
Khi tôi vội vã đến cổng trường, Cố Thành Cương lập tức nắm chặt cổ tay tôi, vẻ mặt giận dữ: "Cố Tích, sao cô lại ở trường chúng tôi, cô có biết tôi đã tìm cô bao nhiêu ngày rồi không!"
Tôi thầm đảo mắt một vòng, e rằng là hết tiền rồi mới đến tìm tôi đây mà.
Cha mẹ tôi cũng vội vàng hỏi tôi: "Tự dưng hai đứa sao lại cãi nhau thế?" "Đúng đấy, có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng, lại còn giận dỗi mà bỏ công việc tốt như thế đi làm gì!"
Cố Thành Cương chính là ỷ vào việc cha mẹ tôi sẽ nói đỡ cho hắn, liền dồn tôi vào thế khó. Tôi cười khẩy một tiếng, nhất định sẽ không để hắn được như ý.
"Tại sao ư? Hắn ta không nói cho hai người biết tại sao sao?"
"Hắn ta lén lút ở bên ngoài tằng tịu với người khác!"
Tôi cố ý tăng âm lượng lên vài phần, lập tức thu hút ánh nhìn của những người qua đường. Có chuyện hay để hóng, không ít người đã dừng lại. Cố Thành Cương hoảng loạn vội vàng bịt miệng tôi: "Cô nói linh tinh cái gì đấy!"
Cha mẹ tôi đều kinh ngạc, vội vã hỏi Cố Thành Cương: "Thành Cương à, Tích Tích nói là thật sao?"
Với cái mặt dày của Cố Thành Cương, hắn ta đương nhiên sẽ không thừa nhận. "Không có chuyện đó, con chẳng làm gì sai cả, chẳng qua chỉ là quan tâm một vài bạn học khác thôi, vậy mà Cố Tích đã không nói không rằng đánh con một trận."
Cố Thành Cương từ nhỏ đã ngoan ngoãn, cha mẹ tôi lúc này cũng tin hắn. "Tích Tích, có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng, hà cớ gì phải làm ầm ĩ đến mức này?"
"Đúng đấy, Thành Cương nó không phải là người như vậy."
Những người đi đường vây xem cũng nói: "Bạn học giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện bình thường mà." "Thanh niên thời nay, chỉ vì mấy chuyện trai gái mà cãi nhau ầm ĩ." Cố Thành Cương thấy có người giúp hắn nói chuyện, lập tức có khí thế trở lại.