Trần Hương khóc lóc, vùng ra khỏi tay hắn, ôm chặt con, như thể đang ôm lấy bùa hộ mệnh.
Đứa bé mới sáu tháng tuổi, ký ức nhiều nhất cũng chỉ kéo dài trong ngắn hạn. Lớn lên, nó sẽ quên sạch cặp cha mẹ cầm thú này.
Còn Đổng Minh thì ôm đầu, chạy lên tầng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi lặng lẽ quan sát Trần Hương hoảng loạn.
Cô ta khá ngốc, chỉ biết mấy trò tiểu tam lươn lẹo vặt vãnh, kiểu thủ đoạn dựa vào việc bám víu vào đàn ông.
Ngược lại, Đổng Minh thì nghiên cứu tội phạm một cách nghiêm túc, luật lệ nắm rõ trong lòng bàn tay, thủ đoạn đủ cả.
Nhưng Đổng Minh cũng là đàn ông.
Xét về chuyên môn, thì hai người này đúng là “môn đăng hộ đối”.
Hươu c.h.ế.t về tay ai, thật khó đoán.
69
Hôm sau, Trần Hương đã dỗ dành được Đổng Minh.
Thậm chí cô ta còn bế con vào bếp làm bữa sáng.
Đổng Minh ban đầu chẳng thèm phản ứng, hắn không ngu, phần nào cũng nhìn ra Trần Hương chẳng hề đơn thuần như hắn tưởng.
Nhưng Trần Hương khóc.
Cô ta nói với hắn:
“Khi mới sinh con, em phát hiện ra anh có gì đó không đúng… nhưng em không dám điều tra…”
“Lúc đầu em nghĩ anh ngoại tình… Khi đó em chỉ muốn c.h.ế.t đi cho xong…”
Đổng Minh lặng lẽ nhìn cô ta.
Giọng cô ta ngày càng nhỏ:
“Nhưng sau đó, khi phát hiện ra anh g.i.ế.c người, em biết rằng… anh không yêu họ…”
Thế là cô ta dỗ xong hắn thật.
Tôi: “…”
Thật sự chấn động.
70
Trần Hương rất kiên nhẫn, suốt ba ngày liên tiếp, cô ta đều ngọt nhạt với Đổng Minh.
Dù có tranh cãi, cô ta cũng tìm cách hạ nhiệt rất nhanh.
Nhìn cô ta ngày càng tiến gần đến thành công…
Xét thấy vụ án cũ của cô ta có lẽ không đào lên được nữa, tôi không thể để cô ta thắng.
Thế nên, tôi bật micrô.
“Trần Hương, kể cho chồng cô nghe chuyện hồi xưa cô bắt nạt bạn học đến c.h.ế.t đi.”
Trần Hương: “???”
Sắc mặt Đổng Minh lập tức thay đổi: “Cô từng bắt nạt bạn học? Còn ép người ta đến chết?”
Trần Hương sững sờ:
“Anh có bị điên không vậy? Anh g.i.ế.c mười hai người rồi mà còn nói tôi?”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tôi bật cười lạnh lẽo vào micrô:
“Trần Hương, chồng cô có tiêu chuẩn đạo đức rất cao với phụ nữ, cô không biết à?”
Tôi tiếp tục nói:
“Cô ta làm quen với nạn nhân, lấy lòng tin của người ta, sau đó bán cô bé ấy cho đám lưu manh trong trường làm nô lệ tinhduc… Hửm? Nói mới nhớ, hai người đúng là trời sinh một cặp. Đổng Minh thì hành hạ thể xác nạn nhân, còn cô ta thích nghiền nát cả tinh thần họ…”
Trần Hương phát điên: “Anh có bị thần kinh không đấy? Chính anh cũng là kẻ g.i.ế.c người mà!”
Tôi cười khẽ:
“Hắn không giống cô. Ít nhất, hắn nghĩ rằng nạn nhân của hắn đều là phụ nữ có vết nhơ trong quá khứ. Còn cô, cô chọn những cô gái trong sáng, vô tội để hành hạ.”
Trần Hương rõ ràng đã nhận ra sự nguy hiểm của tình thế hiện tại.
Cô ta hoảng sợ hét lên:
“Chồng ơi! Chồng ơi, đừng nghe cô ta nói! Cô ta đang lừa anh đấy!”
Tôi cười nhẹ:
“Đổng Minh, cả đời anh mưu cầu một người phụ nữ hoàn hảo trong mắt anh… Thật tiếc, người anh cưới về lại là một con bitch chính hiệu.”
Hắn mất kiểm soát hoàn toàn, cởi thắt lưng ra quất liên tục vào người Trần Hương.