Kẻ Điên 3: Tên Sát Nhân Hàng Loạt

Chương 12



58

Về đến nhà, Giang Ninh hỏi tôi tại sao trên áo lại có ba lỗ thủng do bị cháy.

Tôi tùy tiện bịa một lý do: “Hakimi cắn đấy.”

Hakimi: “Gâu.”

Giang Ninh: “…Cậu có muốn nghe lại xem mình đang nói cái gì không?”

Tôi cười cười: “Gần đây tớ có việc lớn cần gấp, tạm thời nhờ cậu trông nó giúp.”

“Cậu vẫn chưa xong à? Tớ mang cơm cho cậu nhé?”

Tôi do dự một chút: “Để ngoài cửa là được.”

“Được thôi…”

 

59

Đã đến nhà một thằng ngu thì không thể về tay không được.

Tôi bật máy tính, cài phần mềm, trực tiếp kết nối với bảy camera giám sát trong nhà Đổng Minh.

— Đây là hệ thống mà vợ hắn, Trần Hương, dùng để theo dõi người giúp việc.

Ngoài ra, cô ta còn lắp nguyên một hệ thống an ninh thông minh cấp bảo tàng trong nhà.

Thú vị ghê, biết vì sao có hẳn một đội đặc nhiệm chuyên về tính toán không?

Vì tất cả các thiết bị thông minh đều có thể bị xâm nhập.

Lúc tôi mở giám sát, hai vợ chồng bọn họ đã phát hiện tất cả lối ra đều bị khóa chặt, không thể trốn thoát.

Đổng Minh vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhưng Trần Hương thì sắp phát điên rồi.

Cô ta liên tục hét vào mặt Đổng Minh: “Đều tại anh! Tại anh hết!”

Đứa bé trong nôi khóc ré lên.

Đổng Minh bảo cô ta bình tĩnh lại, đi xem con thế nào.

Trần Hương gào lên: “Việc tôi hối hận nhất trong đời là đã sinh con cho một kẻ g.i.ế.c người như anh!”

Chắc Đổng Minh không thể ngờ người vợ luôn ngoan ngoãn của mình lại trở nên như vậy, hắn vung tay tát cô ta một cái.

Trần Hương hét lên: “Có giỏi thì g.i.ế.c cả tôi đi!”

Nói xong, cô ta chạy mất.

60

Đổng Minh cầm điện thoại lên, có vẻ định gọi viện trợ.

Sau đó, điện thoại của tôi reo.

Tôi bắt máy, cười khẽ: “Quên nói cho anh biết, bây giờ ngoài số cảnh sát ra, anh chỉ có thể gọi cho tôi thôi.”

Hắn đứng ngay dưới camera giám sát, vẻ mặt đó đáng giá một khung hình cận cảnh.

Hồi lâu, hắn lên tiếng: “Cô đã làm thế nào?”

Tôi hờ hững đáp: “Anh tự nói đấy nhé, đến lũ lừa đảo còn làm được chuyện này.”

“Rốt cuộc cô muốn gì?!”

“Tôi đã bảo rồi, kẻ g.i.ế.c người thì không có nhân quyền. Giờ thì anh hiểu chưa?”

Đổng Minh tức giận ném điện thoại xuống đất.

Nhưng một lát sau, hắn lại gọi lại.

“Thương lượng điều kiện đi.” Giọng hắn đã lấy lại vẻ bình tĩnh.

Tôi bật cười, hỏi hắn: “Anh đã bắt cóc bao nhiêu cô gái rồi?”

Hắn nhanh chóng trả lời: “Mười hai.”

“Còn sống bao nhiêu?”

“Chết cả rồi.”

Bình tĩnh thật đáng khen. Nhưng có lẽ hắn bình tĩnh vì biết lời khai miệng không thể làm bằng chứng buộc tội, mà chỉ có chứng cứ vật chất mới quan trọng.

Thật đáng ghét.

“Thế à…”

“Tôi biết cô cũng không phải hạng người tử tế gì, có điều kiện thì nói thẳng đi, đừng mất thời gian của nhau!” Hắn bắt đầu cáu kỉnh.

Tôi bật cười thành tiếng.

“Tôi không có điều kiện gì cả. Tôi chỉ tò mò thôi… Nếu anh tự tin về kỹ thuật xóa dấu vết của mình như thế, vậy liệu nó có thật sự sạch sẽ đến thế không?”

Hắn im lặng, siết chặt điện thoại, không biết đang nghĩ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nói: “Tủ lạnh nhà anh còn đủ đồ ăn đấy, nhớ chăm con cho tốt. Xem thử cảnh sát có tìm ra anh trước khi anh cạn lương thực không nhé.”

Nói xong, tôi cúp máy.

61

Tôi không biết lúc bị hắn bắt, những cô gái đó đã phản ứng thế nào.

Chắc có người phát điên, có người van xin, cũng có người cố gắng tìm cách đối phó.

Nhưng vô ích, cuối cùng bọn họ đều chết, mà c.h.ế.t rất thảm.

Bởi vì kẻ đặt ra luật chơi, vĩnh viễn là thợ săn.

Chỉ là đôi khi, thợ săn cũng có thể trở thành con mồi.

Hắn nên tập quen với việc có kẻ khác quyết định sinh tử của mình.

62

Hôm sau, cuối cùng Trần Hương cũng bình tĩnh lại.

Cô ta ôm con ngồi trên ghế sofa, cho bé bú.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Còn Đổng Minh thì cả đêm giày vò bản thân, nào là cạy khóa, đập cửa sổ…

Đáng tiếc hắn đã đánh giá thấp hệ thống an ninh mà vợ mình bỏ tiền ra lắp đặt.

Hắn quay sang chất vấn cô ta:

“Cô bỏ tiền ra làm cái đống vớ vẩn này làm gì?”

Trần Hương cười nhạt:

“Chỉ riêng những chuyện tốt đẹp anh đã làm, nhỡ có kẻ nào đó xông vào nhà, g.i.ế.c luôn mẹ con tôi thì sao?”

Đổng Minh không nói gì nữa, chỉ ngồi phịch xuống sofa, lấy tay ôm mặt.

63

Muốn ngủ à?

Không dễ thế đâu.

Tôi cũng thức trắng cả đêm đây.

Căn cứ vào ảnh của các nạn nhân, tôi dựng một đoạn mô phỏng đơn giản.

Thời gian quá gấp, làm hơi thô, nhưng bù lại phần lồng tiếng thì rất xuất sắc.

Thấy hai vợ chồng họ đã bình tĩnh lại, tôi trực tiếp phát đoạn phim ấy lên màn hình TV nhà họ.

64

Dưới ống kính camera giám sát, căn nhà ba người vốn rất yên tĩnh.

Bỗng dưng, màn hình TV sáng lên.

Hình ảnh Đổng Minh điên cuồng giày xéo một người phụ nữ hiện ra trước mắt.

Âm thanh sống động như thật.

Trần Hương hét toáng lên, vứt cả đứa con đang b.ú sữa sang một bên, lao tới tắt TV.

Buồn cười, tôi lại để cho cô ta tắt sao?

Tôi điều khiển từ xa bật lại màn hình, còn tăng âm lượng lên mức cao nhất.

Đổng Minh chửi thề một câu, lao tới đập nát cái TV.

Tôi liền chuyển sang phát âm thanh qua hệ thống loa nhà họ.

Hai vợ chồng quẳng luôn con sang một bên, điên cuồng đập phá trong nhà.

Đặc biệt là Trần Hương, trông cô ta như phát điên vậy.

Đập hết loa, đập cả điện thoại, thứ gì có thể phát âm thanh đều bị đập nát.

Nhưng… âm thanh vẫn còn.

Cuối cùng, hai vợ chồng bọn họ chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào camera giám sát.

Lúc này tôi để ý thấy bàn tay Đổng Minh đã tàn phế.

Trước đó bị tôi đánh gãy xương, giờ lại kích động như thế, mấy ngón tay đã vặn vẹo đến mức biến dạng.

Nhưng có vẻ hắn chẳng còn cảm giác gì nữa.

Hắn lấy lại bình tĩnh, nhấc điện thoại lên, gọi cho tôi.

65

Hắn nói:

“Cô không nghĩ rằng chút trò mèo này có thể dọa được chúng tôi đấy chứ?”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com