Kẻ Điên 3: Tên Sát Nhân Hàng Loạt

Chương 9



“Cô lên mạng xem nhiều quá hóa điên rồi à? Thật sự tự coi mình là chuyên gia lập hồ sơ tội phạm chắc?”

Tôi mỉm cười:

“Anh có thấy hổ thẹn không?”

Hắn bực bội:

“Cô có bệnh hả?”

Tôi thôi cười, chầm chậm bước tới gần hắn.

 “Anh chọn những cô gái mà anh cho là xấu, làm nhục họ, tổn thương họ, cuối cùng g.i.ế.c c.h.ế.t họ.

 “Anh tìm ra vô số lý do, dù có vô lý thế nào, cũng tự tạo ra hệ thống logic thuyết phục chính mình.

 “Nhưng hôm nay là sao?

“Anh chọn một cô gái ăn mặc kín đáo, chăm chỉ làm việc, hòa nhã với mọi người.”

Hắn dần lùi bước, cho đến khi tôi đứng sát ngay trước mặt, chỉ còn cách hắn hai mươi lăm centimet.

Bốn mắt giao nhau.

“Thừa nhận đi, dù có viện bao nhiêu lý do, anh cũng chỉ là một kẻ bại hoại, trời sinh đã hèn hạ.”

Khoảnh khắc đó, tôi thấy được.

Là hắn.

Giữa những kẻ bệnh hoạn, chỉ cần một ánh mắt là đủ để nhận ra nhau.

Hắn cũng chợt ý thức được bản thân đã để lộ, như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, vội vã muốn đẩy tôi ra.

Tôi và hắn cao xấp xỉ nhau, chỉ hơi dùng sức một chút là có thể thúc khuỷu tay ép hắn vào tường.

Tôi cười:

“Sao thế? Không ngờ phụ nữ cũng có sức lực à?”

Hắn nhìn tôi lạnh lùng:

“Cô bị điên à? Nói linh tinh thì có tác dụng gì? Có giỏi thì đi báo cảnh sát đi.”

Không tệ, tâm lý vững đấy.

“Xem ra anh rất tự tin vào khả năng dọn dẹp hiện trường của mình, còn nóng lòng muốn đến sở cảnh sát so tài nữa.”

Hắn cười khẩy, mạnh mẽ vùng ra. Tôi thuận theo mà lùi lại, để hắn thoát.

Hắn nghĩ là do hắn tự thoát ra được cơ đấy.

Lại tìm lại được sự tự tin rồi chứ gì?

Quả nhiên, hắn thản nhiên chỉnh lại quần áo.

“Tôi ghét nhất loại phụ nữ như cô.”

Tưởng hắn sẽ nói gì ghê gớm…

Ai ngờ—

“Lẽ ra ngay từ đầu chúng tôi không nên cho phụ nữ cái quyền được học hành. Giờ thì hay rồi, các cô đọc vài quyển sách, xem vài bộ phim, gào vài câu khẩu hiệu, là quên mất mình là ai.”

…Câu này thì tôi tuyệt đối không ngờ tới.

“Tôi biết anh có bệnh, nhưng không nghĩ là bệnh đến mức này.”

Hắn nói:

“Cô đi báo cảnh sát đi, tôi chờ.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

43

Tôi định đuổi theo, thì Giang Ninh bước ra.

Cô ấy vui vẻ:

“Cậu về rồi à? Ôi, chú chó Husky này là ai thế?”

Lúc này, ngoài hẻm đã vang lên tiếng động cơ xe thể thao.

Tôi vội bước ngang qua Giang Ninh:

“Để sau nói, tớ có việc gấp.”

Giang Ninh gọi với theo:

“Lại có việc? Cậu ăn cơm chưa? Tớ nấu cà ri rồi nè…”

Tôi không quay đầu lại:

“Cho con ch.ó ăn đi!”

Giang Ninh lầm bầm:

“Chó đâu có ăn được cà ri…”

44

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đổng Minh lái một chiếc xe thể thao mui trần.

Thấy tôi leo lên một chiếc xe cỏ tàn tạ, còn là dòng hatchback hai cửa, hắn cười khinh bỉ.

Thậm chí còn cố tình chờ tôi.

Sau đó—

Hắn bắt đầu tăng tốc.

Tôi cũng cười.

Cho đến khi hắn lướt qua những con phố, lên cao tốc, rồi lại xuống cao tốc.

Trên cao tốc, hắn đã chạy đến tốc độ tối đa có thể.

Tôi giữ tốc độ ngang hàng với hắn suốt một quãng.

Hắn ngạc nhiên ngoái sang nhìn tôi, nghiến răng quyết tâm chèn xe tôi.

Tôi đạp ga, vượt qua hắn.

Rồi tôi nghe thấy hắn buột miệng chửi thề đầy kinh ngạc.

Tôi giảm tốc, lại ngang hàng với hắn, rồi lùi lại bám theo đuôi xe hắn.

Hắn tức giận, tôi biết.

Nhưng đến khi rời cao tốc, hắn lại ngoan ngoãn giảm tốc.

Hiền lành biết bao.

45

Đàn ông yêu thích xe hơi, có lẽ vì họ cảm thấy thứ đồ vật bằng thép này có thể mang lại cho họ cảm giác sức mạnh và kiểm soát.

Không dám nói là tất cả đàn ông đều như vậy.

Nhưng với loại biến thái như hắn, bị phụ nữ khiêu khích lúc đua xe thì nhất định sẽ phát điên.

Ra khỏi đường cao tốc, hắn lái xe rời khỏi thành phố.

Hắn bắt đầu cố ý điều chỉnh tốc độ cho phù hợp với tôi, như thể đang muốn dụ tôi theo hắn.

Tôi đoán hắn định đưa tôi đến một “nơi tốt”.

46

Cuối cùng, hắn từ từ dừng xe dưới chân núi Công Minh ở ngoại ô.

Nơi này là khu bảo tồn thiên nhiên, bình thường rất ít người qua lại.

Đúng là một nơi tốt thật.

Hắn dừng xe, tôi cũng dừng lại.

Sau đó, hắn bước xuống, vẻ mặt đầy giận dữ tiến về phía tôi…

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Tôi khẽ mỉm cười, đạp mạnh chân ga.

Dưới ánh mắt kinh hoàng của hắn, tôi đ.â.m thẳng vào đuôi chiếc xe của hắn.

Chiếc xe sang trọng trị giá hàng triệu bị tôi đ.â.m đến mức chổng ngược lên, quả là một khung cảnh đẹp mắt.

Hắn vung tay, hét lên điều gì đó với tôi.

Tôi hạ cửa kính xuống, huýt sáo về phía hắn đầy vui vẻ.

Rồi tôi tiếp tục đ.â.m thêm bảy, tám cú nữa vào chiếc “xế yêu” của hắn, cho đến khi nó văng vào vách núi, hoàn toàn biến dạng.

Lúc này tôi mới bước xuống xe.

Biểu cảm kinh hoàng của hắn buồn cười c.h.ế.t đi được.

Tôi nhìn hắn: “Hỏi anh một câu, tôi phải làm đến mức nào thì anh mới dám báo cảnh sát?”

Hắn ngây ra: “Cái gì?”

Tôi nói: “Công dân bình thường chắc chắn đã đường đường chính chính tìm đến pháp luật rồi.”

Huống hồ hắn còn rất tự tin, cho rằng mình đã xóa sạch dấu vết, còn tự nhận là thiên tài phạm tội nữa cơ mà.

Thế thì cứ báo cảnh sát đi, nói là gặp phải một nữ tài xế điên rồ trên đường, gặp tai nạn giao thông thôi.

Tôi liếc nhìn chiếc xe bị tôi đ.â.m nát bét, chợt hiểu ra: “À, có lẽ anh không thiếu tiền, không thèm để ý đến cái xe rách này?”

Nói xong, tôi giơ chiếc rìu nhỏ của mình lên.

47

Giữa khu bảo tồn thiên nhiên hoang vắng, bên cạnh một chiếc xe nát bươm.

Tôi đánh Đổng Minh gần chết.

Tôi đập vỡ từng ngón tay trên bàn tay phải của hắn, còn dùng kìm nhổ bảy cái răng.

Tôi cạo trọc một nhúm tóc giữa đỉnh đầu hắn.

Còn cạo luôn một nửa bên lông mày.

Tôi đ.ấ.m hơn chục cú vào xương sườn hắn, nhưng có kiểm soát lực, chắc là chưa gãy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com