Ai ngờ hắn chỉ phun ra một ngụm máu, rồi hỏi tôi một câu: “Làm sao cô biết?”
48
Làm sao tôi biết?
Đương nhiên là vì Tiểu Kim nhận ra hắn.
“Sau khi Chu Kiến chết, anh giúp hắn cho con điên đó ăn đúng không? An Tông có thể không nhận ra anh, nhưng chó thì không bao giờ quên mùi của anh đâu.”
Tôi không biết Chu Kiến c.h.ế.t thế nào, nhưng chuyện đó không quan trọng, hắn chẳng có giá trị gì cả.
Tên đó đã từng dùng những thủ đoạn tàn nhẫn g.i.ế.c rất nhiều người, nhưng lại “nuôi dưỡng” một người phụ nữ điên.
Hắn hành hạ cô ấy, hủy hoại cô ấy, nhưng không giết, thậm chí còn chăm sóc dinh dưỡng rất tốt.
Nếu không, với độ tuổi đó, thể trạng cô ấy không thể nào khỏe mạnh như vậy được.
Chỉ có một khả năng duy nhất.
Chu Kiến hận cô ấy, kẻ hắn thực sự muốn g.i.ế.c là cô ấy.
Nhưng hắn lại “yêu” cô ấy, không ra tay g.i.ế.c được.
Vậy nên những người phụ nữ bị hắn sát hại trước đó, chẳng qua chỉ là “vật thế thân” để hắn luyện tập.
Rồi sẽ có một ngày hắn xuống tay với “hàng thật”.
Tiếc rằng hắn chưa kịp làm điều đó đã c.h.ế.t rồi, chắc hắn c.h.ế.t không nhắm mắt đâu.
Còn cái tên thoi thóp trước mặt tôi đây.
Hắn tôn sùng Chu Kiến, nghiên cứu Chu Kiến, bắt chước Chu Kiến, muốn trở thành Chu Kiến, thậm chí còn tự cho rằng mình đã vượt qua Chu Kiến.
Hắn làm việc rất cẩn thận, An Tông nói rằng chưa từng đối mặt với hắn.
Nhưng hắn sao có thể nhịn được mà không đi nhìn con điên đó?
Chu Kiến là “sư phụ tinh thần” của hắn cơ mà, hắn phải đến gần linh hồn của sư phụ chứ.
Tôi nói: “Tôi nghĩ Tiểu Kim là một con ch.ó rất thông minh.”
Đổng Minh: “……”
Tôi có cảm giác nếu hắn có thể bò dậy, hắn nhất định sẽ muốn đánh tôi.
Hắn nói: “Cô rốt cuộc muốn làm gì…”
Tôi nói: “Ồ, có vẻ anh chưa hiểu, kẻ g.i.ế.c người không có nhân quyền đâu.”
Hắn miệng thì la hét bảo tôi báo cảnh sát, nhưng rốt cuộc vẫn nhát gan.
“Thế này chẳng thú vị hơn săn g.i.ế.c thiếu nữ sao?”
Tôi ném cho hắn một chiếc điện thoại.
“Anh có hai lựa chọn, gọi người đến cứu hoặc báo cảnh sát.”
Hắn gắng gượng ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nói: “Tôi khuyên anh nên báo cảnh sát, nếu không từ nay về sau anh sẽ không bao giờ được yên ổn nữa.”
49
Tôi đỗ xe ở một khoảng cách không xa.
Chờ khoảng hơn hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, người đến không phải là cảnh sát, mà là một chiếc xe tải nhỏ.
Hắn vẫn chọn gọi đồng bọn giúp đỡ, chứ không báo cảnh sát.