Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 100



Trần Tuệ cũng không khách sáo, leo lên giường, thò chân vào trong chăn, nhận lấy cốc nước, thổi thổi rồi uống một ngụm. Lúc này mới thấy người dễ chịu hơn một chút.

Cô bảo Trần Tuệ cứ ngồi đó, để cô vào bếp nhóm lửa thêm than đã.

Rồi lại lấy một ít lạc rang cho cô ấy ăn.

Xong xuôi cô mới leo lên giường, ngồi cạnh Trần Tuệ, thò chân vào trong chăn.

Vừa bảo Trần Tuệ ăn lạc, cô vừa hỏi: "Chị ra ngoài thế này, ai trông cháu thế? Trời lạnh thế này, chị tìm em có việc gì không?"

Trần Tuệ uống một ngụm nước, ngượng ngùng nói: "Mẹ chị đang trông cháu. Lần này đến tìm em, chị có việc muốn nhờ."

"Chị nói gì thế, nhờ với cả nhẽ, chỉ cần em làm được, chị cứ nói."

"Không phải sắp Tết rồi à? Năm nay em trai chị muốn đưa bạn gái về, thế là hôm nay mẹ chị đến tìm chị, muốn chị hỏi xem em có cách nào kiếm được thịt lợn không."

Nghe đến đây, Diệp Thư mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Trần Tuệ nói năng rào trước đón sau như thể có chuyện gì to tát lắm, hóa ra chỉ có vậy.

"Chỉ chuyện đấy thôi à, được, thịt lợn để em lo cho, còn cần gì nữa không?" Cô đồng ý.

Thấy cô đồng ý, Trần Tuệ như trút được gánh nặng. Nhìn cô cũng không có vẻ gì là khó khăn, lại nghĩ đến những món đồ cô vẫn hay bán, cô ấy biết chắc cô có cách kiếm được những thứ đồ ngon này.

"Chỉ cần em kiếm được là được, cá thịt rồi mấy món đồ Tết khác bọn chị đều muốn hết. Nếu em kiếm được thì tốt quá, nhân dịp Tết nhất mọi người hay chi tiêu, chắc chắn sẽ bán được nhiều." Trần Tuệ cũng là người hiểu chuyện. Không cần cô nói cô ấy cũng hiểu.

Cô gật đầu, bảo cô ấy nói Vạn Gia Đống ngày mai đến nhà lấy đồ.

Ngồi thêm một lát, vì lo cho con, Trần Tuệ phải về, cô cũng không giữ cô ấy lại, chỉ đưa cho cô ấy hai túi sữa bột, bảo cô ấy mang về cho con.

Huệ muốn trả tiền, cô không lấy, chỉ nói là đồ cho trẻ con.

Trân Tuệ hiểu ý cô, cầm sữa bột vui vẻ ra về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Tuệ vừa đi, cô liền đi sắp xếp lại chỗ áo khoác len cashmere trong siêu thị.

Số lượng mỗi quầy không nhiều lắm, từ mười mấy đến mấy chục cái là cùng. Nhưng mà nhiều quầy gộp lại thì số lượng cũng không ít, phải đến hơn một trăm năm mươi chiếc.

Cô lấy ra mười chiếc, định ngày mai mang ra chợ đen bán.

Việc bán mười chiếc áo khoác này, cô đã suy nghĩ kỹ rồi, tuy cửa hàng bách hóa Hữu Nghị cũng có áo khoác len cashmere, nhưng kiểu dáng của siêu thị vẫn có điểm khác biệt.

Sau này mình không thể chỉ mặc mỗi cái áo khoác đã mua ở cửa hàng bách hóa Hữu Nghị được, chắc chắn vẫn phải mặc áo khoác ở siêu thị, nhỡ đâu cả Bắc Kinh không ai có kiểu dáng như vậy mà mình lại mặc ra ngoài thì nổi bật quá.

Bán bớt đi mấy cái, đợi lúc nào có người mua mặc rồi thì mình mặc cũng không sợ bị chú ý nữa. Nếu có ai hỏi thì mình sẽ nói là mua ở chợ đen.

Áo len trong siêu thị còn rất nhiều, ước chừng sơ sơ, cả áo dài, áo ngắn, đủ kiểu dáng, đủ màu sắc, gộp lại cũng phải đến mấy trăm chiếc.

Cô lại lấy thêm hai mươi chiếc áo len, để cùng chỗ với áo khoác, ngày mai mang ra chợ đen bán.

Bây giờ đã hơn mười hai giờ trưa rồi, cũng hơi đói bụng, cô bèn nấu một bát mì ở trong siêu thị ăn tạm.

Ăn cơm xong, cô cũng không muốn ngủ, sợ ngủ nhiều quá, tối lại mất ngủ.

Nghĩ thế nào lại định gói nhiều sủi cảo một chút, cấp đông lại, khi nào thèm ăn thì mang ra luộc.

Lôi thau bột ra, đổ nửa túi bột mười cân vào. Cho nước ấm vào nhào thành khối bột, đậy nắp lại ủ.

Lại tìm được một miếng thịt ba chỉ, xay thành thịt băm, lại lấy hai cây cải thảo ra thái nhỏ. Gói ít sủi cảo nhân thịt cải thảo.

Lại hái thêm chút hẹ, gói ít nhân thịt hẹ. Rã đông ít tôm, gói ít nhân tam tiên.

Chuẩn bị xong các loại nhân, bắt đầu cán bột gói sủi cảo.

Sủi cảo gói xong đặt lên nia, được một nia thì mang ra ngoài phơi sương.

Gói hết chỗ sủi cảo này mất trọn một buổi chiều, nhân thịt cải thảo là nhiều nhất, gói được hơn ba trăm cái, nhân thịt hẹ cũng phải hai trăm cái, nhân tam tiên ít nhất cũng phải hơn một trăm cái.