Nhân viên bán hàng nhận tiền, trả lại Diệp Thư 2 đồng, sau đó lấy một cái túi vải bọc quần áo lại đưa cho cô.
Tay xách quần áo, Diệp Thư lại đi đến quầy bán vải, đủ loại vải hoa rực rỡ bày la liệt trên quầy, còn có cả vải dày mặc mùa đông.
Diệp Thư nghĩ đến hơn mười năm gian khổ sau này, đến lúc đó vải vóc thế này rất cần.
Trong siêu thị của cô, đồ dùng sinh hoạt cơ bản đều có, chỉ là không có vải vóc, tuy có quần áo may sẵn, nhưng lại quá khác biệt so với thời đại này, không thể mặc ra ngoài được.
Hơn nữa, không nói đến sau này, hiện tại vải vóc cũng là đồ tốt.
Lần này, Diệp Thư không hề kiêng dè, vải hoa xanh lam và vải hoa xanh lục mỗi loại lấy một phiến, vải kẻ caro lấy một phiến, vải dày màu đen, màu xám mỗi loại một phiến. Màu xanh lấy hai phiến. Trắng tinh lấy hai phiến.
Nhân viên bán hàng thấy Diệp Thư lấy nhiều như vậy thì ngây người, nếu không phải vừa rồi tận mắt chứng kiến Diệp Thư không chớp mắt mua áo khoác len cashmere thì đã cho rằng cô cố ý đến gây rối rồi.
Những nhân viên bán hàng bên cạnh, bao gồm cả những người đến mua đồ, đều kinh ngạc và hâm mộ nhìn Diệp Thư, nhưng cô nào để tâm đến họ.
Diệp Thư giục nhân viên bán hàng tính tiền.
Diệp Thư tổng cộng mua 9 phiến vải, trừ vải dày 1 đồng 2 hào 1 thước, còn lại đều là 7 hào 5 1 thước.
Một phiến vải 100 thước, hai phiến vải dày 240 đồng.
7 phiến vải còn lại 525 đồng, tổng cộng 765 đồng, còn cần 27 phiếu ngoại hối.
Diệp Thư đưa hết tiền và phiếu ngoại hối cho nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng nhận tiền, vào kho hàng lấy vải cho cô, số lượng trên quầy không đủ, phải vào kho lấy mới được.
Nhân viên bán hàng bảo Diệp Thư cầm lấy hóa đơn đã viết ra cửa đợi, cô ấy vào kho lấy hàng.
Không lâu sau, nhân viên bán hàng đẩy xe chở vải đi ra, vì Diệp Thư mua nhiều, sợ để trên xe làm bẩn, cô ấy còn dùng một miếng vải thô lớn bọc lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Thư dúi cho nhân viên bán hàng một đồng, nhờ cô ấy giúp mang đến ngã tư phía trước, nói một lát nữa người nhà sẽ đến đón.
Cầm một đồng, trong lòng nhân viên bán hàng vui như mở cờ, quả là người có tiền, vung tay một cái là một đồng, tiền lương một tháng của cô ấy mới được 32 đồng, đưa một chuyến đã kiếm được gần bằng một ngày lương của mình rồi.
Đến ngã tư, Diệp Thư lấy cớ ngã tư gió to, bảo nhân viên bán hàng đưa vào trong một đoạn, đến một con hẻm cụt mới bảo cô ấy để đồ xuống rồi đẩy xe về.
Nhìn nhân viên bán hàng đi khuất, Diệp Thư mới thu đồ vào siêu thị, về nhà.
Cô hoàn toàn không biết rằng, mình đã trở thành chủ đề nóng hổi của cửa hàng hữu nghị, hơn nữa còn hot suốt nhiều năm.
Xét cho cùng, trong thời buổi này mà mua nhiều vải như vậy, từ ngày cửa hàng mở cửa đến nay, Diệp Thư là người đầu tiên.
Diệp Thư không biết những điều này, cho dù có biết cũng chẳng để tâm.
Cô rảo bước, muốn nhanh chóng đến trạm xe, trời lạnh quá, dù đã trang bị đầy đủ nhưng Diệp Thư vẫn rét run người.
Cảm giác như gió xuyên qua lớp áo, luồn vào tận xương tủy.
Chờ một lúc, xe buýt cũng đến, trên xe không có nhiều người, ngồi xuống ghế, xe bắt đầu chạy, càng lạnh hơn, xe buýt thời đại này đều không có hệ thống sưởi, ghế nhựa lạnh ngắt.
Chân cô tê cóng đến mức chẳng còn cảm giác gì nữa, biết thế này thà khỏi đi xe, đi bộ về nhà cho xong. Dù đường xa, thời gian đi bộ lâu hơn một chút nhưng dù sao đi bộ cũng ấm hơn là ngồi xe.
May mà giờ đường vắng, lại chẳng có xe cộ gì, rất nhanh đã đến điểm dừng trước cửa nhà.
Vừa xuống xe, chưa kịp về đến nhà, đã thấy Trần Tuệ đang đứng ở cửa. Cô vội vàng chạy lại.
"Sao chị lại tới đây?" Vừa nói cô vừa vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trần Tuệ dậm dậm chân, đi theo vào: "Em đi đâu đấy, không phải được nghỉ rồi à?"
Cô bảo Trần Tuệ vào nhà, mau lên giường nằm cho ấm, còn mình thì lấy cốc rót cho cô ấy một cốc nước nóng, bảo cô ấy cầm cho ấm tay.