Diệp Thư tự mình lấy 10 cái, 30 cái còn lại đều dành cho Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi đã sớm đói meo rồi, trưa nay ăn ở nhà máy không đủ no.
Gắp một miếng sủi cảo cho vào miệng, cắn một cái, nước súp bên trong lập tức tràn ra, hương thịt thơm nức mũi, lại ăn thêm một cái nhân thịt hẹ, vị hẹ thơm ngon khiến Thạch Lỗi ăn một cái vẫn chưa đã, liền gắp thêm cái nữa.
Thấy Thạch Lỗi chỉ lo ăn, không hỏi gì về hẹ, Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm.
Đây là một phép thử của Diệp Thư, hai người ở bên nhau lâu như vậy, cô không tự tin có thể giấu Thạch Lỗi cả đời được, dù có cẩn thận đến đâu, đôi khi cũng sẽ để lộ sơ hở.
Ví như hẹ này, trời đông giá rét thế này, lấy đâu ra hẹ mà nấu.
Diệp Thư đã chuẩn bị tinh thần đợi Thạch Lỗi hỏi, kết quả Thạch Lỗi chỉ lo ăn ngon, một câu hỏi thừa cũng không có.
Điều này khiến Diệp Thư vừa yên tâm vừa có chút hụt hẫng, không biết là mong Thạch Lỗi hỏi hay không mong anh hỏi.
Thực ra trong lòng Thạch Lỗi cũng biết Diệp Thư nhất định có bí mật, trong nhà Diệp Thư có rất nhiều điểm không hợp lý, ví dụ như gạo và bột mì mà Diệp Thư lấy ra, trên thị trường căn bản không có loại nào chất lượng tốt như vậy.
Rồi còn quần áo của Diệp Thư, nhìn bề ngoài tuy rất giống quần áo bán ở ngoài, nhưng nhìn kỹ thì chất vải hoàn toàn khác, Hoa quốc căn bản không có loại vải này.
Củi trong nhà kho, dù có đốt nhiều đến đâu cũng không thấy ít đi.
Rất nhiều chuyện chỉ cần để ý một chút là có thể phát hiện ra điểm đáng ngờ, chỉ là Diệp Thư không nói, Thạch Lỗi cũng không hỏi.
Chỉ cần anh đối xử tốt với Diệp Thư, rồi sẽ có một ngày Diệp Thư tự mình nói cho anh biết.
Vì Thạch Lỗi không hỏi, Diệp Thư cũng không nói, ăn cơm xong, cô đưa cá hố, thịt, còn có xúc xích đã chuẩn bị cho anh mang về.
Lại gói cho anh hơn trăm cái sủi cảo, bảo anh mang về cho ông bà nội ăn thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thạch Lỗi đi rồi, Diệp Thư đóng cửa lại, chuẩn bị đồ cho Vạn Gia Đống và những người khác vào ngày mai, lần này không chỉ chuẩn bị lương thực mà còn chuẩn bị thêm cả thịt lợn.
Dù sao cũng sắp Tết rồi, nếu có điều kiện, nhà ai cũng muốn bỏ tiền ra mua đồ ngon ăn Tết.
Diệp Thư dự định trước Tết sẽ bán thêm một ít, sau Tết sẽ không dễ dàng ra chợ đen bán nữa, thường xuyên đi trên sông, nào có chuyện không bị ướt giày, làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút.
Hôm sau, Diệp Thư dậy sớm, ngoài lương thực và thịt lợn, còn mang cả áo khoác và áo len ra chợ đen bán.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Diệp Thư, tất cả đều bán rất chạy, có người mua cho mình, có người mua cho con gái, cũng có người đàn ông mua cho vợ.
Áo khoác 200 một chiếc, áo len 80 một chiếc, không cần phiếu, vừa lấy ra đã bị người ta tranh nhau mua hết.
Những người không mua được còn liên tục hỏi han, mai có đến nữa không, khi nào mới có hàng.
Diệp Thư nói với mọi người, hết rồi, chỉ có từng này thôi, còn là mang giúp người khác, kết quả người ta không đủ tiền nên mới mang ra bán.
Đây là hàng ngoại nhập chính hãng, ngay cả cửa hàng Hữu Nghị cũng không có kiểu dáng này.
Nghe Diệp Thư nói vậy, những người không mua được càng thêm tiếc nuối. Những người mua được thì thầm vui mừng, may mà mình ra tay nhanh chóng.
Diệp Thư thật sự không định bán áo khoác len nữa, số còn lại để dành mặc hoặc đem tặng người khác.
Về đến nhà, Diệp Thư lại lấy ra một chiếc áo khoác len lông cừu màu đen, một chiếc áo len lông cừu màu đỏ, định lát nữa Vạn Gia Đống bọn họ đến thì đưa cho Trần Tuệ.
Vạn Gia Đống và Trần Tuệ đến vào lúc gần trưa, cô mời hai người vào nhà uống nước rồi lấy áo khoác và áo len đưa cho chị Tuệ.
Chị Tuệ vừa nhìn thấy đã thích mê, xúc động đến mức nói năng luống cuống.
"Cái này, cái này là cho chị sao? Đẹp quá, chị thích quá!" Chị Tuệ vừa nói vừa vuốt ve chiếc áo khoác.
"Chị mặc thử xem có vừa không?" Cô giục chị Tuệ mặc thử.