Chị Tuệ mặc áo khoác vào, thắt dây lưng lại, đi một vòng trên đất, rồi duỗi tay, duỗi chân.
"Vừa lắm, vừa lắm!"
Anh Vạn đứng bên cạnh cũng gật đầu: "Đẹp, em mặc đẹp lắm."
Chị Tuệ ngắm nghía một lúc, rồi cởi ra đặt lên giường, hỏi cô bao nhiêu tiền, muốn đưa tiền cho cô.
Diệp Thư đáp: "Em tặng chị làm quà năm mới, hôm nay em đi chợ đen thấy có người bán, em nhìn thấy là đã biết hợp với chị ngay."
Chị Tuệ vẫn muốn đưa tiền: "Cảm ơn em đã nghĩ cho chị, nhưng mà chị không thể nhận của em món đồ đắt tiền như vậy được."
"Nếu chị còn đưa tiền cho em là chị không coi em là em gái nữa." Cô kiên quyết nói.
"Thôi được rồi, nếu em đã nói vậy thì chị nhận vậy." Thấy cô đã nói thế, chị Tuệ không nói đến chuyện đưa tiền nữa.
Nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ tình cảm của cô, nghĩ sau này cô có việc gì nhất định sẽ giúp đỡ.
Diệp Thư lại dẫn hai vợ chồng anh Vạn đến căn phòng bên cạnh, những thứ đã chuẩn bị đều để trong đó.
Nhìn thấy nhiều đồ như vậy, lại còn có cả thịt, chị Tuệ vui đến đỏ cả mắt.
"Diệp Thư, cảm ơn em, nếu không có em thì nhà chị không biết xoay sở thế nào nữa. Còn cả con gái chị nữa, nếu không có em thì con bé không biết phải chịu khổ đến mức nào."
"Nhờ có em mà bố mẹ, bố mẹ chồng chị và cả họ hàng đều không bị đói, bây giờ tất cả mọi người chúng tôi quen biết đều cảm kích chúng tôi, tất cả là nhờ em." Chị Tuệ nghẹn ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe chị ấy nói vậy cô cũng hơi ngại ngùng, suy cho cùng cô làm vậy cũng là vì muốn kiếm thêm thu nhập, cũng không giúp đỡ gì nhiều cho gia đình anh chị.
"Chị đừng nói vậy, em cũng kiếm được kha khá mà, bán cho ai mà chẳng là bán, bán cho anh chị em còn đỡ mất công."
Chị Tuệ không nghe cô nói, vẫn tiếp tục: "Dù em có kiếm được tiền, nhưng đúng là nhờ có em mà trong lúc đói kém nhà chị mới không bị đói, còn cả đứa nhỏ nhà chị nữa, nếu không có em thì chị lấy đâu ra sữa mà cho con bú."
"Ngoài kia biết bao nhiêu người có tiền cũng không mua được lương thực, vì vậy chúng tôi đều phải cảm ơn em."
Thấy chị ấy càng nói càng xúc động, cô vội vàng lái sang chuyện khác. Cô bảo anh chị khuân đồ lên xe, nói nếu không có tiền thì vàng bạc, đồ trang sức, ngọc bích gì cũng được. Cô còn dặn nếu có phiếu xe đạp thì nhớ đổi cho cô một cái.
Nói rồi cô vào bếp lấy một miếng thịt ba chỉ, mấy con cá hố, mấy cái xúc xích cho vào túi, đi ra đưa cho chị Tuệ, nói là quà Tết tặng anh chị.
Lần này chị Tuệ không từ chối, cầm lấy rồi cùng anh Vạn đẩy xe về nhà.
Vợ chồng anh Vạn về đến nhà, mẹ chị Tuệ thấy hai người đẩy về nhiều đồ tốt như vậy, lại còn có cả thịt lợn, không cho chị Tuệ báo cho ai khác, chỉ bảo anh Vạn báo cho bố mẹ anh, ba nhà chia nhau số đồ đó.
Họ hàng xa gần truyền tai nhau, bạn bè rỉ tai nhau, từ đó về sau ngày nào anh Vạn cũng đến chỗ cô lấy đồ một lần, có khi còn đi hai lần một ngày. Và lần nào cũng nhiều đồ hơn lần trước.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày 25 tháng Chạp, trong khoảng thời gian này Diệp Thư đã mua được xe đạp. Cô tính toán lại, số tiền kiếm được trong khoảng thời gian này đã bằng thu nhập của hai năm trước cộng lại, tính sơ sơ cô đã có hơn năm vạn, mà đây là những năm sáu mươi, lúc này một cân thịt lợn mới có mấy hào.
Tiền bạc nhiều như vậy rồi, cô quyết định giảm số lượng và tần suất bán hàng, bây giờ đã quá lộ liễu rồi, mấy ngày nay cô đã không chỉ một lần nhìn thấy có người lảng vảng ở gần đó.
Hôm nay vợ chồng anh Vạn lại đến, cô nói với họ là sau này không bán nữa, hết hàng rồi.
Trần Tuệ nghe vậy có chút sốt ruột: "Sao lại hết rồi? Vẫn còn nhiều người chưa mua được mà. Em nghĩ cách đi. Bán thế này không phải tốt lắm sao?"
Diệp Thư không nói, cứ nhìn Trần Tuệ như vậy, cô biết vì sao gần đây có người lạ mặt lảng vảng trước nhà rồi, nhất định là do Trần Tuệ họ để lộ tin tức.