Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 110



Hiệu trưởng Mã dở khóc dở cười: "Có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng, cháu ông có lấy được vợ hay không thì liên quan gì đến tôi?"

Ông nội Thạch bèn kể rõ tình hình của Thạch Lỗi cho hiệu trưởng Mã nghe: "Đối tượng của cháu tôi là sinh viên của trường ông, muốn kết hôn thì phải nhờ ông làm giấy chứng nhận kết hôn chứ sao? Cho nên cháu tôi có cưới được vợ hay không là do ông cả đấy."

Hiệu trưởng Mã trầm ngâm không nói, vợ ông sốt ruột, huých ông một cái.

"Chỉ là làm cái giấy chứng nhận thôi mà, ông còn lưỡng lự gì nữa?"

"Được rồi, ngày mai bảo nó đến văn phòng tôi lấy. Nhưng mà chuyện này đừng nên truyền ra ngoài."

"Tuy không có quy định nào cấm sinh viên kết hôn, nhưng bây giờ hiếm có ai còn đi học mà đã kết hôn, hình như mọi người đều ngầm quy định là đợi tốt nghiệp rồi mới kết hôn."

"Trước đây tuy có trường hợp như vậy, nhưng đó là do tổ chức giới thiệu lúc mới thành lập nước, gần chục năm nay chưa từng xảy ra trường hợp nào như vậy nữa, chúng ta cũng không nên tuyên truyền rầm rộ."

Ông nội Thạch vội vàng bảo Thạch Lỗi cảm ơn, hiệu trưởng Mã xua tay: "Với mối quan hệ của chúng ta thì không cần khách sáo như vậy, đợi cháu kết hôn bác còn phải đến uống rượu mừng đấy."

Ông nội Thạch nhận được lời hứa, cũng cười nói: "Nhất định không thể thiếu phần ông được, đến lúc đó dẫn vợ đến chung vui nhé."

Nói thêm vài câu chuyện phiếm, hai bên hẹn nhau sáng mai 9 giờ Thạch Lỗi đến trường tìm hiệu trưởng Mã làm giấy chứng nhận.

Mãi đến khi về nhà mới báo cho bà nội Thạch tin vui này.

Bà nôi Thạch ở nhà cũng không nhàn rỗi, lấy hết số tiền tiết kiệm của hai ông bà ra, gói thành một phong bao lì xì hai nghìn đồng, để Thạch Lỗi ngày mai đưa cho Diệp Thư, lại lấy cả xấp phiếu "ba vòng một vang" đã chuẩn bị từ lâu ra, định ngày mai nhờ người đi mua.

Tuy Diệp Thư không có gia đình, cũng không nhắc đến chuyện sính lễ, nhưng những gì cần có, ông bà đều chuẩn bị đầy đủ cho Diệp Thư. Không thể để con gái người ta phải chịu thiệt thòi được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ đến ngày mai nữa thôi.

Thạch Lỗi vui đến nỗi cả đêm không ngủ được, sáng 4 giờ đã dậy quét tuyết.

Hai ông bà nhìn Thạch Lỗi như vậy, trong lòng cũng vui mừng, dù sao điều hai ông bà lo lắng nhất chính là đứa cháu trai này, bây giờ cháu trai sắp lấy vợ rồi, sao hai ông bà có thể không vui cho được.

Chỉ là trong niềm vui xen lẫn chút tiếc nuối, giá như Vũ Hàm còn ở đây thì tốt biết mấy, đều tại Thạch Chí Viễn không nghe lời. Bà nội Thạch thở dài.

Vũ Hàm chính là mẹ của Thạch Lỗi. Mẹ của Thạch Lỗi tên là Uông Vũ Hàm. Thạch Chí Viễn là tên của bố Thạch Lỗi.

Ông nội Thạch tên là Thạch Vân Bách, bà nội tên là Vương Mỹ Kỳ, nhìn tên là biết ngay gia đình chắc chắn là dòng dõi thư hương.

Hai người chỉ sinh được mỗi bố của Thạch Lỗi. Thật ra đến đời Thạch Lỗi đã là ba đời đơn truyền rồi, cho nên nhà họ Thạch không có họ hàng thân thích gì.

Ông ngoại của Thạch Lỗi họ Uông, tên là Uông Quốc Hải, bà ngoại tên là Lưu Diễm Mai, hai người sinh được hai trai một gái.

Hai con trai lần lượt tên là Uông Vũ Hiên, Uông Vũ Hân, con gái út chính là mẹ của Thạch Lỗi, tên là Uông Vũ Hàm.

Thạch Lỗi nhanh chóng quét sạch sẽ tuyết trên mái nhà và trong sân, gom hết tuyết trong sân lại một chỗ, vun vào góc tường.

Mọi việc xong xuôi cũng mới hơn 5 giờ, Thạch Lỗi thay quần áo, cạo râu, ăn mặc chỉnh tề.

Giờ này chưa đến 6 giờ, chắc Diệp Thư vẫn chưa dậy đâu. Cố ép bản thân chờ thêm một lúc nữa, thấy đã 6 rưỡi rồi mới cầm phong bao lì xì bà nội đã chuẩn bị sẵn, ra khỏi nhà đến nhà Diệp Thư.

Hôm nay Diệp Thư cũng không ngủ nướng, cô dậy từ sớm, dọn một con đường trên tuyết trong sân.

Xong xuôi cô lại đi vào bếp, bắc nước lên đun, chuẩn bị nấu ít cháo cho bữa sáng, hấp mấy cái bánh bao đông lạnh, rồi thái thêm ít thịt đầu heo, lấy một gói dưa muối đổ vào bát.