Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 111



Vừa cho gạo vào nồi, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa, ra mở cửa cho Thạch Lỗi vào.

Cô lại vào bếp trông nồi cháo, thỉnh thoảng lại khuấy đều để không bị khét.

Thạch Lỗi cũng đi vào bếp, đưa phong bao lì xì cho Diệp Thư.

Diệp Thư nhận lấy, mở ra xem, giật mình: "Sao anh có nhiều tiền thế?"

Thạch Lỗi gãi đầu: "Đây là lễ hỏi bà nội đưa cho em đấy. 'Ba chỉ một vang' hôm nay ông nội cũng sẽ nhờ người đi mua. Em còn muốn gì nữa cứ nói với anh, anh đi mua cho."

"Tối qua anh với ông nội đi tìm hiệu trưởng của em rồi, bác ấy bảo sáng nay 9 giờ chúng ta đến trường tìm bác ấy để làm giấy chứng nhận."

"Chiều nay phòng dân chính mới nghỉ, hay là sáng nay chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn luôn đi!"

Nói xong, anh có chút hồi hộp nhìn Diệp Thư.

Khóe miệng Diệp Thư giật giật, cô chỉ nói là có thể kết hôn thôi, chứ đâu ngờ lại nhanh như vậy.

Anh trai à, anh cũng nôn nóng quá rồi đấy.

Thấy Diệp Thư không nói gì, Thạch Lỗi sốt ruột: "Tiểu Diệp, em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, sau này việc nhà đều nghe theo em hết. Kể cả anh cũng là của em."

Thấy anh sốt sắng như vậy, Diệp Thư phì cười.

"Thôi được rồi, sớm thì sớm, đã quyết định rồi thì sớm muộn cũng chẳng sao."

"Anh còn không mau đi quét tuyết đi, quét tuyết xong, ăn cơm xong không phải là phải đến trường xin giấy chứng nhận sao?" Diệp Thư liếc anh một cái.

"Ừ ừ, anh đi quét tuyết đây." Thạch Lỗi giật mình, nụ cười trên khóe miệng đã không kìm nén được nữa.

Anh ôm Diệp Thư hôn một cái, rồi xoay người chạy ra ngoài.

Nhìn Thạch Lỗi vui vẻ chạy đi quét tuyết, tâm trạng Diệp Thư cũng theo đó mà vui vẻ theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tranh thủ lúc Thạch Lỗi quét tuyết, Diệp Thư lấy trong siêu thị ra hai cân kẹo hoa quả, lại lấy thêm một cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.

Cô tìm một chiếc áo phao dáng dài màu đỏ, bên trong phối với một chiếc váy len, một chiếc quần legging màu da. Trên mặc một chiếc áo len lông cừu màu trắng. Lại lấy thêm một đôi giày da màu đen.

Đợi Thạch Lỗi quét tuyết xong, ăn cơm sáng xong, anh đi rửa bát, Diệp Thư quay về phòng thay quần áo.

Thay quần áo xong, cô lấy một cái túi vải đựng kẹo, lúc này Thạch Lỗi cũng rửa bát xong, đi vào phòng.

Thạch Lỗi nhìn Diệp Thư đã thay quần áo xong, hai mắt sáng rực, bình thường Diệp Thư chưa từng ăn diện bao giờ, không ngờ chỉ thay một bộ quần áo mà giống như biến thành người khác vậy.

Diệp Thư vốn đã có làn da trắng, mặc chiếc áo phao màu đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn, khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn nay lại càng nhỏ hơn khi được lớp cổ áo lông bao quanh.

Đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt Thạch Lỗi, Diệp Thư chỗ nào cũng đẹp, Diệp Thư không phải là quá xinh đẹp, chỉ là ngũ quan rất thanh tú.

Không phải Thạch Lỗi chưa từng gặp người con gái nào xinh đẹp hơn Diệp Thư, cũng không ít người bày tỏ hảo cảm với anh, chỉ là anh không có cảm giác.

Nhìn Diệp Thư, tuy không quá xinh đẹp, nhưng lại giống như được tạo ra theo ý muốn của anh, cảm giác chỗ nào cũng vừa vặn trong lòng anh.

Anh vô thức tiến lên một bước, có lẽ là sắp được đăng ký kết hôn rồi, anh cũng bạo dạn hơn không ít. Anh trực tiếp ôm Diệp Thư vào lòng.

Diệp Thư vùng vẫy một chút nhưng không thoát ra được, ngược lại Thạch Lỗi càng ôm chặt hơn.

"Thả em ra, sắp muộn rồi, chúng ta mau đi thôi."

Nghe đến việc đi tìm hiệu trưởng Mã xin giấy chứng nhận, Thạch Lỗi mới nhớ ra sáng nay anh còn chưa xin nghỉ, vốn định sáng nay đến nhà máy xin nghỉ rồi mới đi xin giấy chứng nhận.

Kết quả đến chỗ Diệp Thư thì quên mất, Thạch Lỗi vỗ đầu, chuyện quan trọng như vậy mà cũng có thể quên được.

Diệp Thư cũng bó tay, bảo anh mau đến nhà máy xin nghỉ rồi quay lại đón cô.

Thạch Lỗi vội vàng buông tay đang ôm Diệp Thư ra, chạy lon ton ra ngoài, cũng không về nhà lấy xe đạp, mà trực tiếp đạp xe của Diệp Thư đi.

Diệp Thư đợi thêm một tiếng nữa, Thạch Lỗi mới quay lại, mồ hôi nhễ nhại, giữa mùa đông mà đổ nhiều mồ hôi như vậy, có thể thấy là anh đã vội vàng đến mức nào.