Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 118



Chị Tuệ đứng bên cạnh, nhìn cô thoa thoa đánh đánh gì đó lên mặt. Cuối cùng, trông cô như biến thành người khác vậy, cô ấy há hốc mồm kinh ngạc.

Thật là kỳ diệu, cô ấy cứ thế nhìn Diệp Thư trước mắt mình, mắt to hơn, lông mi dài ra, sống mũi cao lên, miệng nhỏ lại. Trông như biến thành một người khác vậy.

Tóc cũng vậy, nhìn cô ba quấn hai xoắn đã biến thành một búi tóc đẹp mắt. Rồi lại dùng một vòng hoa đỏ nhỏ quấn quanh chân tóc, đính thêm kim tuyến lấp lánh xung quanh.

Quần áo cũng đã thay xong, lúc treo lên cô ấy đã biết là đẹp lắm rồi.

Giờ cô mặc lên người. Áo len lông cừu đỏ bên trên, quần tất bên trong, bên ngoài là váy dạ xám, chân đi tất đỏ.

Lát nữa mặc áo lông vũ vào, đi thêm đôi giày cao gót màu đỏ nữa là được.

Diệp Thư lại bảo chị Tuệ bày sáu đĩa hạt dưa, kẹo bánh lên bàn để khách tới dự đám cưới có cái ăn.

Chẳng mấy chốc đã 10 giờ, đúng giờ hẹn đón dâu.

Rất nhanh, tiếng pháo nổ vang lên bên ngoài, chú rể cũng đang đốt pháo, số pháo này là do Thạch Lỗi mua rồi mang tới.

Trần Tuệ vội vàng bảo cô ngồi lên giường, chờ Thạch Lỗi và mọi người vào.

Chẳng mấy chốc chú rể Thạch Lỗi đã dẫn đầu đoàn người đi vào.

Mọi người ồn ào náo nhiệt đi vào, khoảnh khắc nhìn thấy cô, tất cả đều im bặt, thời gian như ngừng lại.

Qua một lúc, không biết là ai thốt lên: "Trời đất, cậu kiếm đâu ra nàng tiên thế này?"

Mọi người cười ồ lên, thi nhau trêu chọc.

Có người nói: "Bảo sao Thạch Lỗi vội vàng cưới vợ thế, kiếm được cô vợ xinh đẹp thế này, phải tôi tôi cũng vội."

Có người nói: "Nghe nói còn là sinh viên đại học nữa chứ."

"Hèn gì cậu ta không ưng ý cô kia, hóa ra là ánh mắt cao quá." Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi trong đám người chua chát nói.

Nghe vậy, mọi người đều im lặng, nhìn về phía người đàn ông.

Người đàn ông có lẽ cũng tự biết mình lỡ lời, vội vàng im miệng không nói gì nữa.

Có người vội vàng chữa cháy: "Chú rể nhìn đến ngây người hết rồi kìa, mau tém tém lại nào, coi chừng rớt cả mắt ra bây giờ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người lúc này mới lại cười nói vui vẻ.

Trần Tuệ vội vàng mời mọi người ngồi xuống uống nước trà, ăn chút hạt dưa, kẹo bánh. Bảo mọi người cứ tự nhiên ăn uống, đừng khách sáo.

Thạch Lỗi từ lúc bước vào nhà, mắt đã không thể nhìn thấy gì khác, chỉ chăm chăm nhìn cô dâu của mình.

Trước đây trong mắt anh cô đã rất xinh đẹp rồi, nhưng hôm nay, vẻ đẹp ấy lại vượt xa cả nhận thức của anh.

Với vốn từ vựng hạn hẹp của một người học khối tự nhiên như anh, thật sự không sao diễn tả nổi. Chỉ biết là hai chữ, xinh đẹp.

Bị anh nhìn như vậy, Diệp Thư cũng hơi ngại ngùng, cô liếc anh một cái, ý bảo anh tém tém lại chút.

Anh cũng không giận, chỉ cười ngốc.

Mọi người nhộn nhịp một hồi, đến giờ lành, anh giúp cô đi giày. Không để cô chạm đất, trực tiếp bế cô ra khỏi sân, đặt lên yên sau xe đạp.

Những người khác bê đồ cưới của cô theo sau.

Cố định đồ cưới lên xe đạp, thấy mọi người đã chuẩn bị xong xuôi.

Anh dẫn đầu đoàn xe, đạp xe lao vút đi. Anh không chở thẳng cô về nhà, mà chở cô dạo quanh phố phường một vòng.

Hơn chục chiếc xe đạp chở đầy đồ cưới, tiếng chuông xe leng keng vang dội. Người đi đường cũng dừng lại xem.

Không biết nhà ai gả con gái mà náo nhiệt thế, của hồi môn cũng nhiều nữa.

Chở cô dạo phố xong, anh mới đưa cô về nhà.

Về đến cửa, anh lại trực tiếp bế cô vào nhà, đặt lên giường.

Đây là phòng của anh, vì kết hôn nên đã sửa sang lại.

Bốn bức tường được quét vôi trắng tinh, trông thật sáng sủa. Trong nhà kê thêm một bộ ghế sofa mới cạnh tường, còn tủ thì được thay bằng hai chiếc tủ đứng mới.

Trên giường trải ga mới, rèm cửa cũng được thay mới.

Nổi bật nhất là hai chiếc chăn bông, một đỏ một xanh, được đặt ngay ngắn trên giường.

Diệp Thư ngồi trên giường, mọi người lần lượt bê sính lễ vào, đặt lên giường.

Sau đó, mấy người phụ nữ dắt theo con cái vào xem lễ vật.