Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 119



Miệng không ngớt lời khen ngợi cô dâu xinh đẹp, Thạch Lỗi thật có phúc.

Tay thoăn thoắt mở từng lớp vải bọc, lấy ra từng món đồ.

Mỗi một món đồ được lấy ra, mọi người đều kinh ngạc ồ lên. Trong lòng thầm nghĩ: Không phải cô dâu là trẻ mồ côi sao? Sao lại có nhiều quần áo mới thế này? Chắc phải đến sáu bảy bộ!

Người thường may một bộ đồ mới đã khó, cô lấy đâu ra nhiều như vậy?

Nói là Thạch Lỗi mua cho thì không thể nào, chưa nói đến việc anh có muốn hay không. Cho dù có muốn, thì lấy đâu ra nhiều phiếu vải như vậy?

Cũng chưa nghe nói anh đổi chác phiếu vải với ai. Chưa kể còn có nhiều chăn ga gối đệm mới như vậy. Nhà khác có khi chỉ có một cái chăn làm của hồi môn là tốt lắm rồi, cô đây đến cả nệm cũng có. Cả đời sau này không lo không có chăn mà đắp.

Khi mọi người lật đến chiếc áo khoác len lông cừu, ai nấy đều kinh ngạc thốt lên: "Chất liệu gì đây, ở bách hóa cũng chưa từng thấy?"

"Không biết nữa, tôi cũng chưa thấy bao giờ, sờ vào thật thoải mái, mặc vào chắc chắn ấm lắm."

Mọi người vây quanh, lần lượt sờ vào chiếc áo.

Những người xem lễ vật trước giờ chưa từng thấy loại áo này.

Một người từng nhìn thấy liền lên tiếng: "Mọi người không biết sao? Cái này gọi là áo khoác len lông cừu, ở cửa hàng bách hoá của chúng ta không bán đâu. Tôi từng nhìn thấy nó khi đi cùng chị họ đến cửa hàng Hữu Nghị."

"Loại này bán cho người nước ngoài, muốn mua phải có phiếu ngoại hối, giá cũng không rẻ, chị họ tôi có hỏi giá rồi, hơn 150 đồng đấy."

Mọi người nghe xong đều xuýt xoa, đắt quá, người thường phải mất hơn nửa năm lương, không ăn không uống mới mua được một chiếc áo khoác như vậy. Chưa kể còn phải có phiếu ngoại hối.

Phiếu ngoại hối công nhân bình thường không có, muốn dùng phải bỏ giá cao ra mua.

Mọi người đều nhìn Diệp Thư với ánh mắt ngưỡng mộ, đặc biệt là những cô gái trẻ.

Lúc này, bà nội Thạch bước vào mời mọi người ra ăn tiệc, mọi người thi nhau chúc mừng bà, nói bà có phúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người lần lượt ra ngoài ăn tiệc, một bà lão đi phía sau lẩm bẩm: "Cưới một đứa con gái mồ côi, sợ là số mệnh cứng rắn, không sợ khắc c.h.ế.t mình sao?"

Mặc dù bà lão nói rất nhỏ, nhưng không chỉ Diệp Thư và bà nội nghe thấy, mà những người đi trước mặt bà ta cũng nghe thấy. Bà nội tức giận, lập tức lao đến chỗ bà ta, túm lấy cổ áo lôi ra ngoài.

Bên ngoài ồn ào một lúc rồi im bặt.

Âm thanh cụng ly, ăn uống, trò chuyện náo nhiệt lại vang lên.

Ở lại một lúc, Thạch Lỗi bưng một bát thức ăn bước vào, đưa cho Diệp Thư, bảo cô lót dạ trước, lát nữa còn phải ra ngoài mời rượu.

Diệp Thư cũng không đói, chỉ ăn vài miếng rồi thôi. Thạch Lỗi cũng không chê, thấy Diệp Thư không ăn nữa liền cầm lấy ăn một mạch hết sạch.

Thấy anh ăn như hổ đói, Diệp Thư vội vàng rót một cốc nước cho anh.

Thạch Lỗi giải thích là anh từ tối qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, tối qua vì vui quá nên không thấy đói. Sáng nay thì bận rộn không có thời gian ăn.

Vừa ăn xong, bà nội bước vào gọi hai người đi mời rượu.

Bà nội dẫn hai người ra ngoài, đầu tiên đến bàn các thầy cô giáo trong trường.

Thạch Lỗi cầm chai rượu, Diệp Thư đi theo sau. Ông nội Thạch cũng đứng dậy.

Ông lần lượt giới thiệu từng người, giới thiệu đến ai, Thạch Lỗi lại rót rượu cho người đó, Diệp Thư theo sau chào hỏi. Cuối cùng, ông chúc mọi người ăn uống vui vẻ rồi cùng hai người đi sang bàn khác.

Bàn này toàn lãnh đạo nhà trường, từ hiệu trưởng đến chủ nhiệm đều có mặt. Biết Diệp Thư là học sinh của trường, mọi người đều gửi lời chúc phúc.

Bàn tiếp theo là lãnh đạo của đơn vị Thạch Lỗi, anh là kỹ sư cấp cao trong nhà máy, chức vụ không thấp, lần này anh cưới, các lãnh đạo nhà máy đều đến dự.

Một giám đốc, hai phó giám đốc, bốn tổ trưởng phân xưởng. Cán bộ của ủy ban nhà máy, công đoàn cũng đến.

Cụng ly từng bàn một, đến cuối cùng là bàn bạn bè của anh. Bàn này khá là náo nhiệt, sau khi cụng ly xong cũng không cho hai người đi, nhất định bắt hai người uống rượu giao bôi.