Cô ngượng ngùng véo anh, anh chẳng thèm để ý.
Lại quay sang cảm ơn nhân viên bán vé và mọi người trên xe.
Cô ngồi im như thóc trên ghế, chỉ muốn coi như không quen anh, chuyện này là sao nữa đây.
Còn chưa chắc chắn, đã làm cho ai ai cũng biết.
Mọi người trên xe còn ân cần hỏi han: "Chú em, vợ có thai rồi, đường tuyết trơn thế này, sao còn ra ngoài?"
"Phải đấy, đường trơn lắm, tôi vừa ngã một cú đây này!"
"Chuẩn luôn, chị dâu tôi cũng vì ra ngoài ngày tuyết, ngã một cú, sảy mất đứa bé."
Thạch Lỗi cũng nhiệt tình trò chuyện cùng mọi người: "Chúng tôi đi bệnh viện khám, không ra ngoài không được!"
"Tôi luôn dìu vợ rồi, không để cô ấy ngã đâu."
"Nhìn là biết chú em là người thương vợ, đàn ông phải thế, vợ sinh con cho mình đâu phải dễ." Một bà lão bên cạnh lên tiếng.
"Bà nói phải, cháu rất tốt với vợ cháu. Sau này nhất định sẽ còn tốt hơn nữa ạ."
Cả xe trò chuyện rôm rả. Dọc đường có người xuống xe cũng có người lên.
Chẳng mấy chốc đã đến trạm bệnh viện, anh dìu cô đứng dậy, chuẩn bị xuống xe.
Thấy hai người muốn xuống xe, mọi người lại dạt sang hai bên, nhường ra một lối nhỏ ở giữa.
Anh dìu cô đi về phía cửa, vừa đi vừa cảm ơn mọi người.
Hai người xuống xe rồi vẫn nghe thấy tiếng ai đó gọi với: "Chú em, từ từ thôi, dìu vợ cho cẩn thận, đừng để ngã đấy."
Anh vẫy tay về phía xe, ra hiệu đã nghe thấy.
Vào bệnh viện, tìm đến khoa sản, phía trước còn hai người đang xếp hàng, đều là những thai phụ bụng đã to.
Anh dìu cô ngồi xuống ghế, rồi lấy cốc nước trong túi xách ra cho cô uống.
Cái cốc này anh cất vào lúc nào cô cũng không biết. Phải nói là, anh chu đáo lắm.
Hai thai phụ phía trước nhanh chóng xong việc, đến lượt hai người vào, nói rõ tình hình, bác sĩ trực tiếp kê giấy xét nghiệm, bảo đi xét nghiệm máu.
Tranh thủ lúc chờ kết quả xét nghiệm, anh còn chạy ra nhà hàng quốc doanh mua cho cô mấy cái bánh bao thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sáng sớm ăn một bát cháo, Diệp Thư thực sự đói bụng.
Không biết là do tâm lý hay sao, cô ăn liền hai cái bánh bao to, bình thường ăn một cái là hết cỡ.
Ăn bánh bao xong, uống thêm vài ngụm nước nóng trong cốc. Cô thỏa mãn ợ một cái.
Lúc này kết quả cũng có, cầm tờ xét nghiệm lại đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ nhìn tờ xét nghiệm, mỉm cười chúc mừng hai người: "Chúc mừng hai người sắp được làm bố mẹ rồi."
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nghe bác sĩ xác nhận tin vui, trong lòng cô vẫn không khỏi bồi hồi xúc động.
Thạch Lỗi còn lấy giấy bút ra để ghi lại những điều bác sĩ dặn. Diệp Thư thật không ngờ anh lại chuẩn bị chu đáo đến vậy.
Nhưng nhìn anh tận tâm như vậy, trong lòng cô thấy rất ấm áp.
Bác sĩ cũng hiếm khi gặp được người đàn ông nào chu đáo như vậy, nên cũng dặn dò rất kỹ càng.
Bác sĩ dặn dò xong, Thạch Lỗi còn nhờ bác sĩ xem lại một lượt, xác nhận không sót điều gì, mới dìu vợ ra khỏi bệnh viện, bắt xe về nhà.
Lần này, hai người đến thẳng nhà ông bà nội.
Vừa vào cửa, Thạch Lỗi đã gọi lớn: "Ông bà ơi, ra đây ạ."
Diệp Thư ngăn cũng không kịp.
Nghe thấy tiếng gọi, ông bà nội đều bước ra.
"Kêu cái gì, có chuyện gì thì vào nhà nói." Ông nội trách anh.
Thạch Lỗi cũng không giận, dìu Diệp Thư vào nhà, để cô ngồi xuống ghế sô pha. Rồi lại rót cho cô một cốc nước, còn thay dép lê cho cô.
Nhìn bộ dạng của Thạch Lỗi, ông bà nội bỗng nhiên hiểu ra.
Ông bà nhìn Diệp Thư với vẻ mặt vui mừng: "Tiểu Diệp, có phải là...."
Diệp Thư ngượng ngùng gật đầu: "Vâng ạ."
Bà nội bước tới, đẩy Thạch Lỗi sang một bên, rồi ngồi xuống cạnh Diệp Thư.
"Tốt quá, tốt quá rồi, Tiểu Diệp thật giỏi, ông bà nội cuối cùng cũng đợi được đến ngày này."
Nói rồi bà lại rưng rưng nước mắt, ông nội cũng tiến lên nắm lấy tay bà, nhìn bụng Diệp Thư với vẻ mặt xúc động.
Ông nội vẫn bình tĩnh hơn, xúc động một lúc rồi liền hỏi Diệp Thư: "Tiểu Diệp, cháu có đói không? Muốn ăn gì? Để bà nội làm cho cháu."