Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 133



"Nếu ông bà muốn, cứ đi gặp con trai. Cháu nói rồi, dù thế nào cháu cũng lo cho ông bà."

Nghe cháu trai nói vậy, ông bà không khỏi chạnh lòng. Dù con trai có tệ bạc thế nào thì cũng không muốn con cháu ruột thịt bất hoà.

Bà nội nhỏ giọng: "Dù sao cũng là bố cháu, sao lại không nhận?"

Ông nội cũng nói theo: "Tiểu Lỗi à, ông biết cháu giận bố, nhưng những năm qua, bố cháu vẫn lo cho cháu, năm nào cũng về thăm, tháng nào cũng gửi tiền sinh hoạt."

Thạch Lỗi không biết chuyện này, nhưng bây giờ biết rồi thì cũng không thay đổi thái độ của anh.

"Nếu ông ấy đã chu cấp nuôi dưỡng, thì sau này ông ấy già, cháu cũng sẽ lo. Khi đó, các con khác cho bao nhiêu tiền dưỡng lão, cháu sẽ không thiếu một đồng nào."

Thấy thái độ kiên quyết của cháu trai, ông bà biết không thể thay đổi được suy nghĩ của Thạch Lỗi nên đành bỏ cuộc.

Ông bà lại nói về quyết định của mình: "Ông bà muốn đi xem sao. Tuy không thừa nhận mẹ Thạch Tĩnh nhưng dù sao nó cũng là cháu gái, lại đích thân đến mời, không đi cũng không phải lẽ."

"Nhưng hai đứa yên tâm, trước khi Tiểu Diệp sinh, ông bà nhất định sẽ về."

Thạch Lỗi chỉ nói: "Ông bà cứ quyết định đi."

Nói rồi, anh dìu Diệp Thư về phòng, để ông bà nghỉ ngơi.

Ông bà nhanh chóng theo con trai và cháu gái đi. Thạch Chí Viễn đang đóng quân ở Mông Cổ, quê của Diệp Thư.

Nơi đóng quân cách quê Diệp Thư, huyện Phong Hoa, chưa đầy 100 km. Giờ ông ta đã là đoàn trưởng rồi.

Ngoài ngày ông bà đi, tâm trạng Thạch Lỗi có chút trầm xuống nhưng sau đó anh đã nhanh chóng điều chỉnh lại.

Trong lòng Thạch Lỗi biết rõ ông bà sẽ không ở đó lâu. Bởi vì anh không rõ mục đích Thạch Chí Viễn đến đây là gì, chắc chắn không phải chỉ vì nhớ ông bà.

Chưa kể đến Thạch Tĩnh, cô ta nghĩ gì đều thể hiện rõ trên mặt, vừa nhìn là biết nhắm vào tài sản của ông bà. Nếu Thạch Tĩnh đã có mục đích như vậy thì rất có thể là do mẹ cô ta xúi giục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông bà chỉ là nhất thời bị tình thân che mắt. Đợi khi cảm xúc lắng xuống, mọi chuyện sẽ phơi bày.

Chỉ e rằng ông bà sẽ phải thất vọng. Nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ cần ông bà còn nhớ đến họ, sớm muộn gì cũng phải trải qua chuyện này.

Thạch Lỗi chỉ mong ông bà sớm nhận ra bộ mặt thật của họ, đừng quá đau lòng.

Diệp Thư không quan tâm những chuyện này, giờ quần áo cô mặc ngày càng mỏng, bụng ngày càng lớn. Nhìn kỹ, có thể thấy rõ đường cong qua lớp áo.

Mọi người trong ký túc xá biết cô đã kết hôn và có thai, ai nấy đều rất bất ngờ.

Mọi người nhao nhao đòi cô đãi cơm, Diệp Thư nghĩ bụng, dù sao cũng giấu không được, hơn nữa bây giờ đã có Thạch Lỗi rồi, cô không còn sợ ai giở trò nữa.

Cô liền mời mọi người đến nhà ăn cơm, mọi người đều vui vẻ đồng ý.

Hẹn đến chủ nhật tuần này, hôm đó Thạch Lỗi cũng được nghỉ.

Thời gian trôi nhanh, đến ngày đãi khách, Diệp Thư chuẩn bị hai cân thịt ba chỉ để làm thịt kho.

Cô lấy hai miếng tiết heo trong siêu thị ra. Giá đỗ, giăm bông cũng được mang ra, lòng luộc lần trước còn kha khá. Cô định làm món tiết canh.

Bắp cải, khoai tây trong nhà đều có sẵn. Cô sẽ xào khoai tây sợi, bắp cải hầm đậu phụ. Thêm một đĩa xúc xích, gà quay siêu thị mua còn nhiều, lấy một con ra.

Cô nấu nhiều món thế này chắc là đủ ăn rồi, Thạch Lỗi lại không thích ăn cơm trắng không nên đã trộn thêm khoai lang vào nấu thành cơm khoai.

Bây giờ trong nhà chỉ còn anh và cô, cô càng tự tại hơn, muốn gì là vào phòng lấy ra ngay.

Cũng không cần biết trong nhà có sẵn hay không. May mà anh cũng giả vờ như không biết, chưa bao giờ hỏi, thậm chí còn giúp cô che giấu.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần anh hỏi, cô sẽ nói cho anh biết. Ngay cả khi anh không hỏi, sau khi sinh con, cô cũng sẽ tìm cơ hội để nói với anh.

Chuẩn bị đồ xong, cô chờ các bạn đến. Cô đã viết địa chỉ cho họ, có Uyển Nhu là người địa phương nên không sợ họ không tìm được.