Đến 10 giờ, Cao Xướng và mọi người đã đến. Không chỉ có Cao Xướng, Vương Giai Nghi, Triệu Uyển Nhu mà cả Hứa Viên Viên cũng đến.
Không chỉ đến đông đủ mà trên tay ai cũng xách đồ.
Cô vừa nói mọi người đến muộn, vừa nhiệt tình mời mọi người vào nhà, còn bảo Thạch Lỗi lấy hoa quả, kẹo bánh ra.
Mọi người đặt đồ lên bàn, Cao Xướng nói với cô: "Bọn tôi góp tiền mua cho cậu một ít đồ, coi như là chút lòng thành của bọn tôi, đến muộn là vì phải đi mua quà cho cậu đấy."
Cô nhìn đồ đạc trên bàn, có ga trải giường, vỏ gối, hai cái chậu sứ, lại còn có cả một cái phích nữa.
Cô trách yêu: "Mọi người đến là được rồi, còn mua gì nữa, tốn kém quá, ngại c.h.ế.t đi được."
Vương Giai Nghi cười nói: "Đừng ngại, bọn tôi đến là chuẩn bị ăn một bữa no nê rồi. Cậu cứ làm nhiều món ngon vào cho bọn tôi giải ngấy."
Cô cũng cười nói: "Chuyện đó không thành vấn đề, mọi người cứ chờ mà ăn đi."
Cô bảo mọi người ăn hoa quả, cắn hạt dưa, một lát là có thể ăn cơm.
Nói rồi, cô gọi anh vào bếp xào rau.
Mấy người bạn muốn vào giúp, cô không đồng ý, bảo họ cứ ngồi ăn uống là được.
Cô vào bếp bắt đầu xào rau, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn nên rất nhanh đã xào xong.
Thấy sáu người ăn có vẻ không đủ, cô lại lấy từ trong siêu thị ra một ít thịt gà viên, thịt gà miếng, lại đổ dầu rán lại một lần nữa.
Mùi thơm bốc lên ngào ngạt, khiến cho những người đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng không chịu nổi, ai nấy đều chạy ào vào bếp. Trong bếp, Diệp Thư đang đút cho Thạch Lỗi ăn thịt gà viên.
Thấy mọi người đi vào, cô bảo mọi người bê đồ ăn ra bàn giúp.
Lại bảo anh lấy nước ngọt cho mỗi người một chai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người ngồi xuống chờ cô gắp một miếng, ai nấy đều đồng loạt đưa đũa gắp gà rán.
Bất kể là gà viên hay gà miếng, đều được rán vàng giòn, cắn một miếng, lớp vỏ giòn tan ra, nước thịt gà bên trong trào ra trong miệng.
Lại gắp một đũa mao huyết vượng, nhìn thì có vẻ cay xé lưỡi nhưng thực ra chỉ hơi cay một chút, ngay cả Hứa Viên Viên không ăn được cay cũng ăn được kha khá.
Ăn một miếng mao huyết vượng, uống một ngụm nước ngọt, không khác gì ăn kem giữa ngày hè nóng bức, thật là sảng khoái vô cùng.
Ăn no được tám phần, mọi người mới có thời gian nói chuyện.
"Diệp Thư, tay nghề của cậu đỉnh thật, còn ngon hơn cả nhà hàng quốc doanh." Cao Xướng nói.
"Đúng vậy, ngon quá, lại còn nhiều món nữa, Tết nhà tôi cũng không có nhiều món như vậy."
"Đúng vậy, nhà tôi cũng thế."
Diệp Thư cười nói: "Tôi cũng vì muốn thiết đãi mọi người nên mới làm nhiều món như vậy. Đây là đã dùng hết cả tem phiếu của ông bà nội Thạch Lỗi rồi, ăn bữa này xong, tháng sau hai vợ chồng phải thắt lưng buộc bụng rồi."
Mọi người cũng biết bây giờ vật tư khan hiếm, không phải cứ có tiền là mua được. Nghĩ đến việc bọn họ một bữa đã ăn hết lương thực của hai vợ chồng người ta trong cả tháng, trong lòng cũng thấy ngại.
Thôi thì đã lỡ ăn rồi, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể sau này ở trường quan tâm đến cô nhiều hơn. Đợi sau này con cô ra đời, lại tặng thêm nhiều đồ tốt là được.
Ăn cơm xong, Thạch Lỗi để cô chơi với mọi người, còn anh thì rửa bát dọn dẹp nhà bếp.
Mọi người đều trêu cô, nói cô tốt số. Tuy là trêu chọc, nhưng cũng không thiếu phần ghen tị.
Nhìn anh gắp thức ăn cho cô trên bàn ăn, lúc nấu cơm thì phụ giúp, nhìn cái dáng vẻ ấy, nếu không phải anh nấu cơm không ngon thì cô còn chẳng cần phải động tay, cứ ngồi chờ ăn là được.
Ăn cơm xong lại để cô đi nghỉ ngơi, còn anh thì đi rửa bát.
Vào cái thời buổi này thì đúng là rất hiếm có. Đàn ông bây giờ ai cũng gia trưởng, khỏi phải nói đến việc giúp đỡ việc nhà, ở nhà chai dầu đổ cũng không thèm đỡ, chỉ chờ vợ hầu hạ.
Nhìn Thạch Lỗi chăm sóc cô chu đáo như vậy, mọi người không chỉ trêu chọc cô bằng lời nói, mà trong lòng cũng đang thầm ngưỡng mộ.