Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 136



Lại lấy trong siêu thị ra một quả sầu riêng, xem anh có chịu được mùi này không.

Cô phát hiện, bất kể cô lấy gì ra, anh cũng đều không hỏi han gì. Từ đó, cô bắt đầu thỉnh thoảng lấy ra những thứ mà thời đại này không có, hoặc là những loại quả mà vào thời điểm này của thời đại này tuyệt đối không thể nào xuất hiện được, ví dụ như dưa hấu, nho…

Sầu riêng hôm nay là lần đầu tiên cô lấy ra, trong siêu thị cũng không có nhiều, chỉ là lấy ra để anh thử mùi vị thôi, cô cũng không nỡ lấy hết ra ăn.

Nghe nói sầu riêng rất bổ dưỡng, cho con ăn rất tốt, cô vẫn muốn để dành cho con.

Suy cho cùng, trong lòng cô vẫn muốn sinh nhiều con một chút. Ở thời hiện đại, cô đã nếm trải đủ nỗi khổ của con một, chẳng nói đến việc khi bố mẹ có chuyện, bản thân mình sẽ bơ vơ lạc lõng thế nào…

Chỉ nói đến việc sau khi bố mẹ qua đời, nếu như mình có anh chị em, cũng sẽ không đến nỗi cô độc như vậy.

Đặc biệt là mỗi dịp lễ tết, nhà người ta đều vui vẻ náo nhiệt, nhà mình thì chỉ có một mình mình cô đơn hiu quạnh. Ngay cả chỗ để thăm hỏi họ hàng cũng không có.

Tuy rằng con cái mà nhiều thì cũng hay xảy ra mâu thuẫn. Nhưng đa phần đều là do bố mẹ thiên vị, mới dẫn đến con cái bất hòa. Sau này cô sẽ cố gắng hết sức để đối xử công bằng, yêu thương các con như nhau.

Vừa bước vào cửa, Thạch Lỗi đã ngửi thấy mùi sầu riêng.

Vừa dựng xe đạp, anh vừa nói lớn: "Mùi gì thế? Đặc biệt thật đấy!"

Anh lại hít sâu thêm vài hơi.

"Lúc đầu ngửi thấy hơi thối, ngửi thêm một lúc lại thấy thơm thơm."

Nghe vậy là Diệp Thư biết ngay anh nhất định thích ăn sầu riêng, người không ăn được thì ngửi thấy mùi này là không chịu nổi rồi. Chỉ có người thích ăn mới thấy thơm thôi.

Cô kéo anh vào bếp, giục anh rửa tay.

Giấu quả sầu riêng ra phía sau một cách thần bí, cô nói: "Tèn tén ten… Đoán xem đây là gì nào? Đoán đúng có thưởng đó!"

Anh định cầm quả sầu riêng lên, không ngờ còn chưa kịp dùng sức đã bị gai sầu riêng đ.â.m vào tay đau điếng. Anh kêu lên một tiếng “Á” rồi rụt tay lại.

Cô thấy anh chẳng chút đề phòng nào đã đưa tay ra cầm, cũng không nhắc nhở anh, cứ để xem anh bị đ.â.m như nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy anh quả nhiên bị đâm, cô đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo.

Anh bất lực nhìn cô cười, miệng cằn nhằn: "Cô nhóc tinh quái, sao lại hư thế hả, cứ đợi xem anh bẽ mặt mới chịu à?"

Cô cười nhìn anh, không nói gì.

Lần này anh cẩn thận hơn, cầm quả sầu riêng lên, ngắm nghía trước sau.

"Cái gì đây? Sao anh chưa từng nhìn thấy bao giờ nhỉ? Có ăn được không?"

"Không biết chứ gì, đây là quả ở miền Nam, gọi là sầu riêng. Ở miền Bắc mình không có đâu..."

Diệp Thư lại gần chỉ anh cách bổ quả sầu riêng.

Tách lấy phần thịt quả, cô lại lấy một chiếc đĩa để đựng hết chỗ thịt quả ấy vào trong.

Diệp Thư bốc một miếng thịt quả đưa tới bên miệng Thạch Lỗi: "Anh thử xem, ngọt lắm đấy."

Thạch Lỗi há miệng cắn một miếng, cơm sầu riêng mềm dẻo, thơm ngọt tan trong miệng, là hương vị mà anh chưa từng được nếm thử bao giờ.

"Ngon quá, quả này ngon thật, mềm dẻo thơm ngọt."

Diệp Thư thấy anh thích ăn như vậy, trong lòng còn ngọt ngào hơn cả tự mình ăn.

Thạch Lỗi cũng lấy một miếng, đưa tới bên miệng vợ: "Vợ ơi, em cũng ăn đi."

Diệp Thư há miệng ăn, hai người cứ thế anh một miếng cô một miếng, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch.

Diệp Thư nhân cơ hội này hỏi Thạch Lỗi: "Anh không tò mò những thứ này đến từ đâu sao?"

Ban đầu Diệp Thư định sẽ đợi đến lúc sinh con rồi mới nói rõ với Thạch Lỗi. Nhưng thời gian gần đây, cách hành xử của Thạch Lỗi đã khiến niềm tin của Diệp Thư dành cho anh thêm phần vững chắc.

Hơn nữa, dù cô có lấy ra bất kỳ thứ gì vượt thời đại này đi chăng nữa, cho dù trong lòng có tò mò đến c.h.ế.t thì anh cũng chưa từng lên tiếng hỏi han, điều này khiến Diệp Thư rất cảm động.