Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 141



Lại còn hùa theo con trai, bảo ông bà cho Thạch Tân mượn nhà để cưới vợ, sau này vợ chồng nó tiện bề chăm sóc ông bà.

Lúc này, ông bà mới biết con trai đã không còn là đứa con ngoan hiền ngày nào. Bao năm qua, nó đã thay đổi đến mức không nhận ra.

Ông bà lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về quê.

Thấy ông bà thật sự nóng giận, Thạch Chí Viễn mới nói thật với bố mẹ.

Hóa ra Thạch Tân thật sự đã có bạn gái, cũng sắp cưới, chuyện cần nhà là thật. Vì là cháu gái của sếp Thạch Chí Viễn, sợ hỏng việc nên cả nhà đành chấp nhận.

Ai ngờ đâu, đến lúc bảo Tôn Tú Lệ đưa tiền mua nhà, mới phát hiện số tiền trong nhà đã bị bà ta mang về nhà mẹ đẻ hết rồi.

Trong nhà đã không còn một xu dính túi. Bắt Tôn Tú Lệ đi đòi, thì bà ta bảo đã xây nhà, lo cho mấy đứa cháu trai lấy vợ hết rồi, nên không đòi được đồng nào.

Vì nhà Tôn Tú Lệ ở nông thôn, năm đó Thạch Chí Viễn được nhà bà ta cưu mang lúc bị thương, cho nên hai người đã nảy sinh tình cảm.

Mấy năm trước, lúc đói kém, cũng nhờ Tôn Tú Lệ giúp đỡ, họ mới có thể sống sung túc như vậy, còn lo cho mấy đứa cháu trai lấy vợ.

Thạch Chí Viễn giận dữ, bắt Tôn Tú Lệ giao quyền quản lý tài chính, và nói sau này sẽ không đưa tiền cho bà ta nữa.

Tôn Tú Lệ nghe vậy thì hoảng hốt, không đưa tiền cho mình thì sau này còn mặt mũi nào về nhà mẹ đẻ nữa.

Phải biết là, mỗi lần về nhà mẹ đẻ, bà ta đều mang theo tiền bạc và quà cáp, được mọi người vây quanh như sao.

Nghĩ đến việc sau này về quê không còn được hưởng thụ cảm giác đó, bà ta không thể chấp nhận được.

Thế là bà ta bày mưu cho Thạch Chí Viễn, rước ông bà lên, một là để tỏ lòng hiếu thảo, hai là có thể lấy được tiền, bà ta không tin cháu gái lấy chồng mà ông bà lại không cho đồng nào. Thứ ba là để ông bà mua nhà cho Thạch Tân.

Kế hoạch đã được vạch ra, ông bà cũng như bà ta mong muốn, cho Thạch Tĩnh hai trăm đồng tiền cưới. Còn mua cho các cháu rất nhiều đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là khi nhắc đến chuyện mua nhà, ông bà bắt đầu giả vờ nghèo khổ, khiến Thạch Tân đòi hỏi căn nhà ở Bắc Thành.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, ông bà càng thêm thất vọng về con trai, phản bội mẹ của Thạch Lỗi chỉ vì một người phụ nữ như vậy.

Không đúng, Thạch Lỗi đã gửi trả hai nghìn đồng rồi mà, đáng lẽ ra họ không thiếu tiền mới phải.

Nghe chuyện đó xong, mặt ông bà lão liền biến sắc.

Lúc ấy, Thạch Chí Viễn cũng chẳng nói gì, nhưng tối đó, hai người đã cãi nhau một trận long trời lở đất trong phòng ngủ. Tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng.

Một lát sau, Thạch Chí Viễm cầm cuốn sổ tiết kiệm đi vào.

Ông ta đưa cuốn sổ tiết kiệm cho ông bà lão: "Đây là cho Thạch Lỗi, dù nó có muốn hay không, con cũng phải đưa cho nó."

"Con biết con có lỗi với nó, nó có hận con cũng được, nhưng tiền nong thì cứ để nó nhận, coi như là quà gặp mặt con trai."

Nói rồi, hốc mắt ông ta đỏ hoe, òa khóc trước mặt hai ông bà lão: "Bố mẹ, con hối hận rồi…." Có lẽ là do hơi men, ông ta đã nói ra hết những điều chất chứa trong lòng.

Hóa ra lúc ấy, Thạch Chí Viễn bị thương ở nhà Tôn Tú Lệ, bố mẹ bà ta lại là người trọng nam khinh nữ, nên bà ta sống rất khổ sở, cả ngày không có cơm ăn đã đành, còn bị đánh đập.

Khi đó, Tôn Tú Lệ rất ít nói, cả ngày chẳng lúc nào ngơi tay, chăm sóc Thạch Chí Viễn rất chu đáo.

Thạch Chí Viễn thấy thương bà ta, nên cũng quan tâm bà ta nhiều hơn. Có lẽ Thạch Chí Viễn là người đầu tiên đối xử tốt với bà ta như vậy, nên khi đó bà ta rất dựa dẫm vào ông ta.

Lúc đó còn trẻ, ông ta với mẹ của Thạch Lỗi lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ.

Lớn lên, được sự ủng hộ của hai bên gia đình nên tự nhiên đến với nhau.

Khi gặp một người phụ nữ hoàn toàn khác với mẹ của Thạch Lỗi, lại đối xử tốt và dựa dẫm vào mình, ông ta đã ngỡ rằng mình yêu Tôn Tú Lệ.