Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 142



Mẹ của Thạch Lỗi là người trí thức, thanh lịch, vì cuộc sống sung túc, lại có học thức nên rất có chính kiến. Bởi vậy, trước mặt Thạch Chí Viễn, bà ấy luôn bình đẳng, có chính kiến riêng, không dễ dàng chiều theo ý ông ta.

Còn Tôn Tú Lệ thì khác, bà ta luôn ngưỡng mộ Thạch Chí Viễn, dù ông ta nói gì cũng đều nghe theo và phục tùng. Cái tôi của một người đàn ông như ông ta đã được Tôn Tú Lệ thoả mãn.

Bởi vậy nên năm đó ông ta mới quyết tâm ly hôn với mẹ của Thạch Lỗi và cưới Tôn Tú Lệ.

Sau khi kết hôn, những vấn đề giữa hai người dần dần lộ ra.

Trước đây, khi nói chuyện với mẹ của Thạch Lỗi, dù ông ta nói gì, bà ấy cũng có thể bắt kịp chủ đề và đưa ra ý kiến của mình.

Tôn Tú Lệ thì không như vậy, bà ta chỉ biết nói "Anh Chí Viễn giỏi quá", cho dù là trong nhà hay ngoài xã hội, bà ta đều không giúp được gì, ngược lại còn chỉ biết cản trở ông ta.

Không phải hôm nay thì ngày mai, ông ta lại đau đầu vì bà ta gây chuyện với nhà này vì con gà, rồi lại đánh nhau với nhà kia vì con vịt.

Đặc biệt là nhà mẹ vợ, từ sau khi Tôn Tú Lệ gả cho ông ta, thái độ của họ đã thay đổi hẳn.

Có lẽ vì từ nhỏ không được coi trọng, nên khi bố mẹ và anh chị em thay đổi thái độ, Tôn Tú Lệ liền lên mặt.

Và bà ta chìm đắm trong hư vinh mà không thể thoát ra được. Những năm qua, không chỉ đưa tiền, bà ta còn lợi dụng danh tiếng của Thạch Chí Viễn để kiếm không ít lợi ích cho người nhà.

Tuy Thạch Chí Viễn biết chuyện và đã xử lý ổn thỏa, nhưng những ảnh hưởng xấu đã tạo ra thì không thể dễ dàng xoá đi được.

Nếu không phải những năm trước ông ta lập được nhiều công lao, thì đã bị bà ta liên lụy đến mức phải xuất ngũ rồi.

Cũng chính bởi vì có bà ta cản trở, mà hiện tại ông ta mới chỉ là Phó đoàn trưởng, mãi không thể lên chức chính thức.

Thạch Chí Viễn đã muốn ly hôn với bà ta từ lâu rồi, hai người cũng đã ly thân nhiều năm, nhưng chỉ cần nhắc đến chuyện ly hôn là bà ta lại làm mình làm mẩy, thêm vào đó, năm đó ly hôn đã có lỗi với Thạch Lỗi rồi.

Bây giờ ly hôn nữa lại làm tổn thương hai đứa nhỏ, nên ông ta mới chần chừ chuyện ly hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Con trai, con dẫm phải gai là do con tự đi, bây giờ như vậy con trách ai được. Chỉ có thể tự mình chịu đựng thôi."

"Tuy nhiên, hai đứa con của con, con không thấy chúng đã bị Tôn Tú Lệ dạy hư rồi sao? Chẳng còn chút nào ra dáng con nhà gia giáo."

"Hoàn toàn giống Tôn Tú Lệ, thiển cận, nhỏ nhen."

"Người nông thôn còn có những phẩm chất tốt đẹp như chất phác, thật thà, mộc mạc."

"Con xem hai đứa con của con có gì?"

Học thức không được, phẩm chất đạo đức không có, nói là người nhà họ Thạch còn thổ thẹn với tổ tiên của chúng ta.

Nghe bố mẹ nói những lời khó nghe như vậy, mặt Thạch Chí Viễn đỏ bừng, chẳng nói được câu nào.

Ông nội Thạch nói thẳng: "Người nông thôn không phải là không tốt, vợ Lôi Tử cũng là người nông thôn đấy thôi, vẫn rất tốt!"

"Chỉ là mắt nhìn người của con kém quá, chọn phải người như Tôn Tú Lệ, nên mới sinh ra hai đứa con giống hệt bà ta."

Nghe bố mẹ nói xong, Thạch Chí Viễn cũng bắt đầu nghĩ đến hai đứa con của mình. Những chuyện trước đây không để ý, bây giờ nhớ lại, đúng là giống như lời bố mẹ nói.

Hai đứa con có tính cách y hệt nhà ngoại, chỉ khôn lỏi vặt, không có đầu óc.

Mọi toan tính đều thể hiện ra mặt, nhìn là biết ngay.

Trong lòng ông ta cũng hiểu rõ, hai đứa con đều đã lớn, tính cách đã định hình rồi. Nói cách khác, hai đứa đều vô dụng.

Không nói đến chuyện mong chúng có tiền đồ gì, chỉ sợ sau này không có ông ta, chúng còn chẳng sống nổi cuộc sống bình thường.

Thạch Chí Viễn nghĩ thông suốt, tâm trạng nặng nề bỏ đi.

Hai ông bà cũng không còn cách nào khác, hai đứa trẻ đều đã lớn như vậy, muốn sửa cũng không sửa được. Vả lại, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Dù bề ngoài có thay đổi, nhưng bên trong cũng không khác đi được.