Thấy anh không vội xem con mà lo lắng cho vợ trước, y tá có vẻ hài lòng về thái độ của anh.
"Vợ anh khỏe mạnh, theo dõi thêm nửa tiếng nữa là vào với vợ được rồi. Con gái anh ngoan lắm, thương mẹ nên ra rất nhanh."
Nói xong, y tá quay vào phòng sinh.
Thật ra anh sốt ruột nên mới thấy thời gian trôi chậm như vậy.
Diệp Thư vào phòng sinh chỉ hơn một tiếng đồng hồ là sinh xong, có thể nói là khá nhanh.
Có người sinh mấy tiếng đồng hồ, thậm chí một hai ngày cũng có. Ngược lại, trường hợp như Diệp Thư, sinh con chỉ trong hơn một tiếng là rất ít.
Bảo sao người ta hay nói con gái là phúc thần, từ lúc mang thai đến lúc sinh nở đều không hề hành mẹ, rất suôn sẻ đến với thế giới này.
Đúng là áo bông nhỏ của bố mẹ. Điều này cũng đặt nền móng cho vị thế trong gia đình sau này.
Sau này, dù hai vợ chồng có sinh thêm mấy đứa con nữa thì đứa trẻ này vẫn là đặc biệt nhất.
Là đứa con được sinh ra với bao mong đợi của hai vợ chồng.
Anh để hai ông bà bế đứa bé về phòng bệnh trước, dặn dò nhất định phải trông chừng cẩn thận.
Diệp Thư đã kể cho mọi người nghe chuyện tráo con ở bệnh viện rồi, tuy không mấy tin nhưng mọi người vẫn ghi nhớ trong lòng.
Đặc biệt là Thạch Lỗi, anh nhất định không thể để ai tráo mất chiếc áo bông nhỏ của mình được.
Ông bà nội bế cháu về phòng bệnh, còn mình anh đứng đợi vợ trước cửa phòng sinh.
Khi Diệp Thư được đẩy ra ngoài, trông cô rất khỏe. Sinh con tuy tốn sức nhưng vì con gái thương mẹ nên chưa kịp để Diệp Thư dùng sức thì con đã tự chui ra rồi.
Tuy không mất sức lắm nhưng đau thì vẫn là đau thật, nhìn thấy anh liền rưng rưng nước mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Anh bước tới ôm vợ, cũng rơm rớm nước mắt: "Vợ ơi, em vất vả rồi!”
Diệp Thư lắc đầu: "Anh nhìn con chưa, có xinh không?"
Anh nhận lấy xe lăn, đẩy cô về phòng bệnh: "Anh vào xem sau."
Nhìn tình cảm của đôi vợ chồng son, các y tá và bác sĩ xung quanh đều không khỏi ghen tị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Họ còn đang lo người nhà sẽ chê bai khi sinh con gái, không ngờ người chồng lại không thèm nhìn con mà chỉ lo lắng cho vợ.
Anh đẩy vợ về phòng bệnh, ông bà nội đang bế cháu ở trong đó.
Nhìn thấy Diệp Thư đi vào, bà nội vội vàng vén chăn bông trên giường ra, để Thạch Lỗi bế cô lên giường.
Bà nói với Diệp Thư: "Vất vả rồi, cháu dâu."
Thạch Lỗi bế vợ đặt lên giường, đắp chăn cho vợ, sau đó lấy canh gà trong phích trên bàn ra, đút cho vợ.
Cô mím môi không uống, mắt cứ nhìn chằm chằm vào nôi em bé: "Để em xem con đã, lát nữa em uống."
Bà nội vội vàng bế đứa bé trong nôi lên, bế đến trước mặt cô, miệng còn nói: "Để mẹ cháu xem nào, công chúa nhỏ của chúng ta có phải rất xinh không?"
Nói rồi bà cúi người xuống để cô nhìn rõ hơn.
Cô đưa tay ra muốn bế, bà nội cẩn thận đặt đứa bé vào lòng cô, rồi giúp cô điều chỉnh tư thế để đứa bé nằm được thoải mái hơn.
Có lẽ cảm nhận được mùi của mẹ, đứa bé bặm bặm cái miệng nhỏ nhắn, dụi đầu vào lòng cô.
Tim cô mềm nhũn.
Trẻ con mới sinh thì có gì đẹp? Vậy mà cô lại thấy con gái mình thật xinh xắn, ngắm mãi không biết chán. Đúng là con gái của cô.
Cô không chỉ tự mình ngắm nghía mà còn gọi anh lại cùng xem, hai người vừa xem vừa bàn tán.
Cô nói: "Con gái em xinh đẹp giống em."
Anh nói: "Mũi giống anh này, sống mũi cao lắm."
Cô lại nói: "Da trắng giống em, mí mắt dài thế này, sau này mắt chắc chắn sẽ to."
...
Hai người già đứng bên cạnh nhìn gia đình ba người, trong lòng cũng cảm thấy mãn nguyện.
Để cô bế con một lúc, bà nội vội vàng tiến lên đón lấy.
"Tiểu Diệp, chắc cháu đói rồi, uống canh trước đi, sau này có nhiều thời gian bế con lắm. Bây giờ chưa thể ngồi bế con lâu được, nếu không sau này sẽ bị đau tay đau lưng đấy."
Nghe vậy, Thạch Lỗi vội vàng bưng bát canh gà đến cho cô, rồi lấy thêm một cái thìa, định đút cho cô.