Anh bóc hai quả trứng gà, cho vào bát canh, để cô ăn cùng.
Cô cũng thật sự rất đói, trưa nay còn chưa kịp ăn cơm thì đã chuyển dạ, đến giờ bụng đã đói meo rồi.
Nhìn cô ăn uống ngon lành, bà nội xót xa nói: "Vất vả cho cháu rồi, hôm nay không kịp nấu cơm."
"Bát canh gà này là mua ở nhà hàng quốc doanh, lúc ninh canh chắc là cho nhiều nước nên canh hơi loãng."
"Chút nữa bà sẽ về nhà bắt gà hầm canh cho cháu."
Người phụ nữ nằm giường bệnh bên cạnh nhìn người nhà vây quanh cô như sao vây lấy trăng, nhìn cô vừa uống canh gà vừa ăn trứng gà, vậy mà vẫn còn nói là vất vả. Ánh mắt ghen tị không giấu đi đâu được.
Lúc đầu còn tưởng là sinh con trai nên mới huy động cả nhà đến như vậy, ai ngờ lại toàn gọi là "công chúa nhỏ", xem ra là con gái rồi.
Nghĩ đến việc mình sinh con gái, mẹ chồng ngay lập tức trở mặt bỏ về, chồng cũng mặt mày sa sầm.
Cô ta từ hôm qua đến giờ mới chỉ ăn được hai cái bánh bao, bụng đã sớm đói đến kêu ùng ục, chồng nói là về nhà lấy cơm mà đến giờ vẫn chưa thấy đâu.
Đúng là người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra, số cô ta sao lại khổ thế này, cùng là sinh con gái, nhìn người ta được cả nhà vây quanh chăm sóc, còn được uống canh gà.
Nghe nói còn chưa hết, về nhà còn định bắt gà hầm canh nữa. Còn cô ta thì đừng nói là canh gà, đến một bữa cơm no cũng khó.
Nghĩ đến đây, nhìn đứa con gái bé bỏng của mình, cô ta không khỏi đau lòng, nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
Lúc này Diệp Thư đã uống hết bát canh gà, anh đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cho cô, bảo cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô cũng thật sự rất mệt, dặn dò anh trông con cẩn thận rồi không lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.
Thấy cô đã ngủ, mọi người đều hạ thấp giọng, anh bảo hai ông bà về nhà nghỉ ngơi.
Ở đây đã có anh rồi, chiều nay chắc là không có việc gì đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai ông bà đồng ý, không phải vì mệt mà là muốn về nhà chuẩn bị những món ăn bổ dưỡng cho cô.
Nhìn đứa bé thêm một lúc, hai người mới ra về.
Hai người họ vừa đi, cửa phòng bệnh lại được mở ra, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước vào, tay cầm hộp cơm.
Anh ta đi thẳng đến giường bệnh bên cạnh Diệp Thư. Người phụ nữ trên giường thấy anh ta bước vào, sa sầm nét mặt: "Anh còn biết đường đến đấy à? Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Anh muốn tôi c.h.ế.t đói luôn phải không?"
Người đàn ông mở hộp cơm, đưa cho cô ta: "Em nghĩ tôi muốn về muộn thế này à? Tôi phải về nhà nấu cơm cho em chứ? Mẹ tôi không khỏe, tôi còn phải chăm sóc bà ấy."
Người phụ nữ nhìn thấy bánh bao ngô trong hộp cơm, sắc mặt càng khó coi hơn, giọng cũng lớn hơn: "Vương Hồng Bân, tôi sinh con cho anh, anh chỉ cho tôi ăn cái này thôi sao?"
Người đàn ông có lẽ cũng cảm thấy có lỗi, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng muốn làm gì đó ngon ngon cho em ăn lắm chứ, nhưng nhà mình có gì đâu. Hơn nữa, ăn cái này thì sao? Có người còn không có mà ăn kìa?"
"Vương Hồng Bân, anh nói năng như vậy mà nghe được à? Trứng gà tôi dành dụm đâu? Chân giò nhà mẹ đẻ tôi cho để tôi ở cữ đâu?" Người phụ nữ vừa nói vừa khóc.
Người đàn ông thấy người phụ nữ lớn tiếng làm ầm ĩ, cũng tức giận quát: "Đẻ được đứa con gái mà cũng đòi ăn chân giò, ăn trứng gà. Cô chỉ muốn sướng cái thân cô thôi. Không sinh được con trai, cô còn mặt mũi mà nói à?"
Nghe vậy, người phụ nữ òa khóc nức nở.
Đứa bé trong nôi bên cạnh họ cũng khóc theo.
Diệp Thư đã tỉnh dậy khi người phụ nữ bắt đầu lớn tiếng, nhưng chuyện nhà người ta cô không tiện xen vào.
Cô bèn bảo Thạch Lỗi bế đứa bé sang, tự mình ôm lấy, sợ lát nữa đứa nhỏ lại sợ hãi.
Dù được ôm trong lòng, nhưng tiếng ồn ào vẫn khiến đứa bé giật mình, sợ hãi òa khóc.
Thấy con gái cưng khóc, Thạch Lỗi không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.
Anh đứng dậy, mặc kệ đứa bé đang khóc nức nở, hướng về phía hai người đang cãi nhau mà nổi giận.