Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 157



"Nếu để ông bà nội nhìn thấy, không biết xót cháu đến mức nào nữa?"

Nghe chồng trách móc, Diệp Thư bực bội nói: "Ra là cả nhà anh đều tốt, đều thương con. Chỉ có em là ác, em có xót con hay không hả?

Thương cho roi cho vọt, con cái mắc lỗi mà không dạy được à? Ông bà thì thôi, người già bao giờ chả thương cháu, huống chi lại là cháu chắt. Ông bà không nỡ đánh, em có thể hiểu.

Thế còn anh? Dạy con từ thuở còn thơ, em còn chưa nói anh chiều con quá đấy. Giờ anh còn trách em?"

Thạch Lỗi thấy vợ nổi giận, vội vàng ôm vợ dỗ dành: "Vợ à, anh không có ý đó, anh chỉ là thấy con còn nhỏ mà. Nó có lỗi thì từ từ nói, sau này nó sẽ hiểu."

Thực ra cô cũng không phải là giận thật, chỉ là hơi bực mình, anh chỉ đứng đấy nói mà không phải là người đánh con. Thêm vào đó, bản thân vừa mới đánh con xong, trong lòng vẫn còn khó chịu.

Anh còn nói đỡ cho con bé, đúng là phải nói rõ ràng với Thạch Lỗi mới được: "Em nói cho anh biết, con cái phải dạy dỗ đàng hoàng. Cây non không uốn nắn sẽ trở nên cong queo, con trẻ từ nhỏ phải để con bé biết điều gì là tuyệt đối không được làm.

Chỉ có từ nhỏ đặt ra quy tắc cho con bé, lớn lên nó mới biết phải trái. Không nói đến chuyện thành tài, ít nhất cũng phải nên người.

Bây giờ chúng ta phải thỏa thuận cho rõ.

Thứ nhất, sau này việc dạy dỗ con cái phải là do anh làm, anh phải đặt ra quy tắc, bây giờ mới có một đứa, sau này mà mình sinh thêm mấy đứa nữa, không có quy tắc thì sẽ loạn mất.

Thứ hai, sau này cho dù là ai trong hai chúng ta dạy dỗ con, những người khác không được phép bênh vực nó. Nếu không, con bé sẽ được nước lấn tới, không những không dạy dỗ được, sau này còn sinh hư hơn.

Thứ ba, lát nữa sang nhà ông bà nội, anh đi nói chuyện với ông bà một chút, bảo họ sau này đừng chiều cháu quá nữa.

Còn nữa, lúc chúng ta dạy dỗ con, đừng có cản trở hay khuyên nhủ gì cả. Thực sự không chịu được thì ra ngoài đi dạo một vòng rồi hẵng vào. Chúng ta là bố mẹ ruột của con bé, đánh con cũng phải có chừng mực."

Nghe vợ nói một tràng, trong lòng Thạch Lỗi không khỏi lo lắng.

Hai điều sau anh có thể làm được, nhưng điều đầu tiên thật sự là làm khó anh rồi.

Thạch Lỗi vòng tay qua vai vợ, dè dặt mở lời: "Vợ à, điều thứ hai, anh có thể làm được, không được thì lúc em quản con, anh ra ngoài."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Điều thứ ba cũng dễ thôi, lát nữa anh qua nói là được."

"Chỉ là điều thứ nhất, anh thật sự là không xuống tay đánh con được, hay là để em quản con đi!"

"Nhưng mà vợ yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không kéo chân em đâu. Không được thì anh ra ngoài, chờ em quản con xong anh lại vào."

Diệp Thư hất tay anh ra, bực bội nói: "Hóa ra chỉ có mình em là nỡ lòng sao? Con chỉ là con của một mình em à?"

Thạch Lỗi cười trừ: "Vợ à, anh không có ý đó, không phải là anh ra tay nặng sao, anh sợ lại đánh con bị thương mất."

"Hơn nữa nhà mình không phải là do em làm chủ sao? Ngay cả anh còn phải nghe lời em, huống chi là con, em nói có phải không!"

"Quản dạy con cái là chuyện lớn, nhất định phải để chủ nhà làm mới được."

Diệp Thư bị chọc cười: "Được rồi, người xấu để em làm, anh cứ làm ông bố tốt của anh đi."

Thạch Lỗi ôm eo vợ đi vào nhà.

"Vợ vào nhà nghỉ ngơi một lát đi, ngủ một giấc. Cỏ trong vườn lát nữa anh nhổ hết cho."

Vào trong nhà, Diệp Thư không cho Thạch Lỗi tiếp tục đi nhổ cỏ.

"Anh đi rửa tay đi, cũng lên giường nghỉ ngơi một lát. Tối muộn nhổ cỏ cũng không sao."

Thạch Lỗi thấy vợ thương mình, cười toe toét đi ra ngoài rửa tay.

Đợi Thạch Lỗi nằm xuống, Diệp Thư mới nói với anh là cô muốn đưa anh và con về quê một chuyến.

Không nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ nói là cô nhớ nhà, muốn về thăm nhà một chút.

Thạch Lỗi không chút do dự liền đồng ý, còn liên tục tự trách bản thân.