"Vợ, là anh không tốt, anh sớm nên nghĩ đến việc này. Anh sớm nên đưa em về thăm nhà, anh nên đi tảo mộ cho ông bà nội và bố mẹ vợ." Thạch Lỗi phe phẩy quạt cho vợ.
"Không sao, lúc đó chúng ta kết hôn cũng gấp gáp quá, sau đó con lại còn nhỏ. Bây giờ về cũng chưa muộn." Diệp Thư nhắm mắt lim dim sắp ngủ.
"Vậy ngày mai chúng ta xin nghỉ, chúng ta về ở lại vài ngày. Em xem chúng ta về quê thì mang theo gì nhỉ?..."
Thạch Lỗi nói hăng say, nửa ngày không nghe thấy tiếng đáp lại. Cúi đầu nhìn, thì ra vợ đã ngủ thiếp đi rồi.
Thạch Lỗi mỉm cười, ngậm miệng lại. Tuy nhiên, động tác phe phẩy quạt cho vợ con vẫn không ngừng.
Đến khi Diệp Thư tỉnh dậy thì đã hơn bốn giờ chiều. Bên cạnh đã không còn bóng dáng của Thạch Lỗi và con gái. Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Nằm trên giường thêm một lúc, Diệp Thư mới dậy.
Ra ngoài rửa mặt xong, Diệp Thư men theo tiếng nói chuyện đi ra vườn sau. Thì ra hai bố con đang nhổ cỏ trong vườn.
Vì dẫn theo con gái, nên Thạch Lỗi không vào vườn rau mà ở ruộng khoai lang.
Đương nhiên, người nhổ cỏ chỉ có mình Thạch Lỗi, cô con gái nhỏ đội mũ rơm đi theo sau bố. Thấy bố nhổ được một nắm cỏ, cô bé liền cầm ném vào trong chuồng gà.
Nhìn thấy gà vịt mổ thức ăn liền cười khanh khách chạy đi tìm bố. Lại cầm cỏ bố vừa nhổ ném vào, thích thú vô cùng.
Diệp Thư nhìn mà bật cười.
Nghe thấy tiếng động, cô con gái nhỏ nhìn thấy mẹ đến, định chạy về phía Diệp Thư, nhưng đột nhiên dừng bước.
Có lẽ là nhớ đến chuyện lúc trước mẹ đánh mình, còn tủi thân đến đỏ cả hốc mắt.
Cô bé nhìn Diệp Thư, "hừ" một tiếng, xoay người không để ý đến mẹ nữa.
Diệp Thư nhìn mà buồn cười, nhưng không dám cười thành tiếng.
Cũng không để ý đến con gái, trực tiếp nói với Thạch Lỗi: "Nhìn anh mồ hôi nhễ nhại kìa, đừng làm nữa, trong vườn có chút cỏ cũng không sao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô bé thấy mẹ không để ý đến mình, càng tủi thân hơn, liền chạy tới ôm chầm lấy lưng bố.
Diệp Thư mỉm cười, quay sang Thạch Lỗi: "Hình như em nghe anh nói mai xin nghỉ phải không?"
Thạch Lỗi gật đầu: "Ừ, ngày mai chúng ta cùng xin nghỉ, em chuẩn bị đồ đạc đi, anh mua vé."
Còn chưa đợi Diệp Thư lên tiếng, cô bé Tĩnh Nghi đã không nhịn được nữa.
Con bé nhào vào lòng Diệp Thư hỏi: "Mẹ ơi, bố mẹ đi đâu vậy, con cũng muốn đi."
Diệp Thư vừa ôm con gái vừa trả lời cô bé, cũng tiện thể trả lời chồng: "Chúng ta về quê mẹ, nhưng không phải đi bây giờ. Bây giờ đang nóng, chờ mùa thu mát mẻ rồi chúng ta cùng về, đến lúc đó còn có thể lên núi nhặt quả rừng nữa".
Mùa hè nhanh chóng trôi qua, tiết trời ngày càng mát mẻ. Diệp Thư quyết định sẽ về quê.
Hai người xin nghỉ ở nhà máy, mua đặc sản Bắc Thành. Thạch Lỗi đi mua vé tàu, cả nhà chuẩn bị lên đường.
Hơn nữa lần này không chỉ có gia đình ba người bọn họ đi, ông bà nội cũng đi cùng.
Ban đầu ông bà không định đi, nhưng Diệp Thư ra sức thuyết phục, hai ông bà mới đồng ý đi cùng.
Vì vậy lần này Thạch Lỗi mua bốn vé, là ông nội nhờ người ta mua vé giường nằm, đều ở cùng một toa. Con gái còn nhỏ nên không cần mua vé.
Ngoài đặc sản Bắc Thành ra, những thứ khác đều không mang theo, dự định đến lúc đó sẽ lấy trong siêu thị, rồi nói là mua ở huyện.
Nhưng dù vậy hành lý vẫn có ba túi lớn. Chỉ riêng đồ của cô nhóc Tĩnh Nghi đã chiếm một túi, ngoài quần áo giày dép ra, cô bé còn nhất quyết đòi mang theo cả đồ chơi.
Diệp Thư và Thạch Lỗi một túi, hai ông bà một túi.
Diệp Thư còn luộc thêm mấy quả trứng, tráng vài cái bánh kếp, kẹp thêm chút dưa muối. Nhưng số này chỉ đủ ăn trong một ngày.
Hiện tại tuy thời tiết không còn nóng như vậy nữa, nhưng để lâu cũng không được.
Diệp Thư lại mua thêm bánh nướng, loại này để được lâu. Lại ra vườn hái thêm dưa chuột và cà chua, rửa sạch sẽ cho vào túi.
Chuẩn bị cho con gái kẹo mạch nha, bánh gạo và một số đồ ăn vặt khác.