Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 159



Những thứ khác Diệp Thư không chuẩn bị thêm nữa, đến lúc đó mua cơm ăn trên tàu là được rồi, nhà có người già trẻ nhỏ, chỉ ăn đồ khô thì không được.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, lúc chuẩn bị xuất phát, Diệp Thư bỗng nảy ra một ý, nghĩ ra cách đối phó với phong trào sau này.

Cô vội vàng kéo ông bà nội quay vào nhà, bảo hai ông bà thay bộ quần áo mới mặc khi ra ngoài ra, lại mặc vào bộ đồ cũ đã sờn khoảng sáu bảy phần, là đồ thường mặc ở nhà.

Lấy quần áo đẹp, giày da trong túi ra, thay bằng giày vải, quần áo cũ thường mặc ở nhà bỏ vào.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của ông bà, Diệp Thư chỉ nói lát nữa sẽ giải thích với hai người sau, bây giờ cứ nghe theo cô đã.

Ông bà thấy Diệp Thư nghiêm túc như vậy, đành đè nén nghi ngờ trong lòng xuống, bắt đầu sắp xếp lại hành lý.

Thấy ông bà nghe lời bắt đầu sắp xếp lại hành lý, Diệp Thư lại kéo Thạch Lỗi xách theo hành lý của ba người chạy về nhà, cũng sắp xếp lại.

Hai người họ thì đơn giản, cứ mặc đồng phục nhà máy là được. Hành lý mỗi người chỉ mang theo hai chiếc quần, Diệp Thư lấy thêm hai chiếc áo ngắn tay, còn Thạch Lỗi thì áo sơ mi trắng.

Chủ yếu là quần áo của con gái hơi khó xử lý, cô bé tuy còn nhỏ nhưng quần áo thì thật sự không ít. Không nói đến đồ Diệp Thư may cho con, chỉ cần ông bà ra ngoài nhìn thấy quần áo vải vóc nào đẹp cũng thích mua cho cháu gái.

Thỉnh thoảng bà nội còn lôi đâu ra mấy bộ đồ bảo cháu gái mặc, cũng không nói là ai cho.

Kỳ thực Diệp Thư và Thạch Lỗi đều biết, chắc chắn là Thạch Chí Viễn mua cho, nhưng bà nội không nói, bọn họ cũng không hỏi.

Cứ như vậy mà lờ mờ cho qua chuyện.

Diệp Thư không có cảm giác gì với những chuyện này, tuy khinh thường cách làm người của Thạch Chí Viễn, nhưng là con dâu, cô không tiện lên tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy bất bình thay cho Thạch Lỗi, nhưng nói thế nào nhỉ? Mấy năm nay ông ta tuy không quan tâm hỏi han gì đến Thạch Lỗi, nhưng vẫn đều đặn gửi tiền chu cấp nuôi con trai.

Hơn nữa còn âm thầm dành dụm tiền lo chuyện cưới xin cho con trai, biết con trai kết hôn cũng gửi hai nghìn đồng tới. Chứng tỏ trong lòng ông ta vẫn có đứa con trai này.

Đừng coi thường hai nghìn đồng này, bây giờ là những năm sáu mươi, lương một tháng của kỹ sư cũng chỉ được bảy mươi đồng.

Thạch Chí Viễn là một đoàn trưởng, cùng lắm cũng chỉ được hơn trăm đồng một tháng, mà lúc chưa phải là đoàn trưởng thì còn chẳng được đến.

Hơn trăm đồng mỗi tháng đó còn phải trừ đi chi tiêu trong nhà, tiền nong lễ nghĩa, thật ra cũng chẳng còn lại được bao nhiêu.

Cho nên hai nghìn đồng này là rất có giá trị, đưa hai nghìn đồng này rồi, trong tay ông ta sợ là chẳng còn một đồng tiết kiệm nào nữa.

Nói như vậy, Thạch Chí Viễn đối với Thạch Lỗi cũng coi như còn chút lương tâm, dù sao thời buổi này những người bỏ vợ bỏ con cũng không phải là ít. Trước giải phóng ở nhà lấy vợ sinh con, sau đó ra ngoài tham gia cách mạng.

Sau khi cách mạng thắng lợi vào thành phố, chê vợ quê mùa, ly hôn rồi lấy vợ khác cũng không phải là ít, có người thậm chí còn không quan tâm đến con cái trước đây.

Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của cô, không đại diện cho Thạch Lỗi.

Mà cô cũng sẽ không áp đặt suy nghĩ của mình lên anh. Trong chuyện này, cô hoàn toàn ủng hộ quyết định của anh.

Nếu anh muốn chấp nhận Thạch Chí Viễn, thì cô sẽ coi như có thêm một trưởng bối, còn nếu anh không muốn nhận, cô cũng sẽ ủng hộ anh.

Nhưng theo cô thấy, bây giờ anh chắc là cũng đang rất mâu thuẫn.

Chấp nhận Thạch Chí Viễn, anh lại không vượt qua được rào cản trong lòng. Dù sao thì chuyện bao năm nay ông ta chưa từng quan tâm đến anh là thật, tuy rằng sau này ông bà nội có nói là đã đưa tiền.

Nhưng mà tình cảm bố con thiếu thốn bao nhiêu năm, đâu phải chỉ cần đưa vài đồng tiền là có thể bù đắp được. Cho nên anh không chấp nhận ông ta cũng là chuyện dễ hiểu.