Cô bảo ông bà nội đưa Tĩnh Nghi vào phòng nghỉ ngơi trước, còn mình và chồng đi mua chút đồ ăn ở nhà hàng quốc doanh.
Chị nhân viên đang ngồi trong quầy đan áo len, thấy hai người đến liền bỏ len xuống đứng dậy.
Diệp Thư bảo chồng trả đồ cho chị nhân viên, đồng thời đưa gói hạt dưa trong tay cho cô ấy.
"Cảm ơn chị đã cho em mượn chậu, không có chậu thì bất tiện lắm, còn có cả nước nóng nữa, nếu không em chẳng biết lấy gì rửa mặt mũi cho con.
May mà có chị tốt bụng, em cũng chẳng có gì, ít hạt dưa này cho chị nhâm nhi, vợ chồng em đi mua chút đồ ăn cho ông bà lão và con, lát quay lại em lại tới buôn chuyện với chị."
Chị nhân viên không ngờ cô lại cho hạt dưa, cô ấy cho họ mượn đồ cũng chỉ vì thấy cô là sinh viên đại học, lúc quay lại thấy mình là nhân viên phục vụ cũng không coi thường, còn nhiệt tình nói chuyện với mình, nên mới cho họ mượn chậu và phích nước nóng của mình. Không ngờ cô còn đặc biệt lấy hạt dưa cảm ơn. Đúng là sinh viên đại học, rất biết lễ nghĩa.
Chị nhân viên cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy, mói với Diệp Thư: "Vậy chị không khách sáo nữa, hai người định đến nhà hàng quốc doanh à?"
Thấy cô gật đầu, cô ấy lại nói tiếp: "Giờ này chắc cũng chẳng còn gì ngon đâu, nhưng mà không sao. Mỗi ngày nhà bếp đều có một ít đồ ăn ngon để dành không bán."
"Hai người cứ đến đó nói tên chị, chồng chị là đầu bếp chính ở đấy. À, chị tên Vương Đào Hoa. Cứ nói là Vương Đào Hoa bảo đến là được."
Diệp Thư không ngờ lại có niềm vui bất ngờ như vậy, hai người cũng biết giờ này nhà hàng quốc doanh chẳng còn gì ngon.
Ban đầu định tìm chỗ nào vắng vẻ, lấy đồ trong không gian siêu thị ra ăn tạm. Đã được cô ấy nói vậy, thế là hai người đến nhà hàng quốc doanh mua.
Chỉ là không biết buổi tối có bánh bao thịt không, bánh bao thịt của nhà hàng quốc doanh rất ngon.
Nghĩ đến thôi là cô đã nuốt nước miếng, cảm ơn chị nhân viên, kéo chồng đi ngay đến nhà hàng, muộn nữa là nhà hàng đóng cửa mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người vội vàng chạy đến nhà hàng quốc doanh trước khi đóng cửa, hai người phục vụ của nhà hàng đang đứng trước cửa bếp nói chuyện với người bên trong.
Thấy hai người họ đi vào liền đuổi khách: "Các người đến muộn rồi, hết cơm rồi."
Diệp Thư cũng chẳng khách sáo với cô ta, nói thẳng: "Là chị Vương Đào Hoa bảo chúng tôi đến."
Cô nói xong, chưa đợi nhân viên phục vụ lên tiếng, một người đàn ông hơn 50 tuổi đã từ trong bếp đi ra. Giọng hai người nói chuyện không nhỏ, người trong bếp tự nhiên cũng nghe thấy.
Thấy người đàn ông đi ra, dù sắc mặt nhân viên phục vụ có khó coi, cũng không nói gì thêm.
Người đàn ông nhìn hai người, có chút nghi hoặc hỏi: "Cô nói là Vương Đào Hoa bảo hai người đến à?"
Cô vội vàng tiến lên: "Anh rể phải không ạ, chị Vương nói anh làm bánh bao rất ngon, bảo chúng tôi đến tìm anh."
Người đàn ông tuy có hơi nghi ngờ, vợ mình sao lại có em gái, sao mình lại không biết? Nhưng đã nói là vợ mình bảo đến, chắc chắn không sai được.
Vợ đã nói rồi, đành phải lấy mấy cái bánh bao mình để dành mang về cho họ vậy.
Nghĩ đến đây, người đàn ông nói: "Bánh bao bán hết từ lâu rồi, chỉ còn mấy cái tôi mua định mang về, cho các cô hết vậy."
"Vậy thì cảm ơn anh! Mà anh ơi, có thể phiền anh nấu cho chúng tôi ít mì được không? Ông bà và con tôi đang đợi ở khách sạn, sợ không ăn đồ nóng sẽ bị khó chịu." Diệp Thư lại ngại ngùng nói.
Người đàn ông cũng không làm khó, sảng khoái đồng ý. "Được thôi, hai người đến cũng khéo, tôi vừa đậy bếp lò lớn, bếp nhỏ còn chưa kịp đậy thì hai người đã đến rồi, vậy để tôi nấu cho mấy bát mì."
Diệp Thư vừa cảm ơn vừa để Thạch Lỗi đưa cả hai hộp cơm cho người đàn ông, bảo anh ấy nấu xong cho thẳng vào hộp là được.
Người đàn ông nhanh chóng nấu mì xong bưng ra, còn có 3 cái bánh bao được gói bằng giấy dầu, đưa cả cho Diệp Thư.