Diệp Thư đến quầy thanh toán tiền, chào tạm biệt người đàn ông, rồi mới cùng Thạch Lỗi về khách sạn.
Về đến khách sạn, Vương Đào Hoa vẫn đang đan áo len, thấy hai người về thì cười chào hỏi: "Về rồi à? Mua được cơm chưa?"
"Mua được rồi, may mà chị bảo chúng em đến nói tên chị, nếu không chắc chắn chúng em phải về tay không."
"Chị biết mà, giờ các em đến nhà hàng chắc chắn là hết cơm rồi, mua được là tốt rồi, vào phòng đi, con chắc đói lắm rồi." Vương Đào Hoa hơi đắc ý nói.
"Vâng, chị, em vào ăn cơm trước, lát ra chúng ta nói chuyện."
Hai người đi thẳng đến phòng ông bà nội, Thạch Lỗi đưa một hộp cơm cho bà nội, bảo bà và ông dùng chung.
Nhà ba người họ dùng một hộp, bánh bao đưa cho ông bà mỗi người một cái, cái còn lại bẻ một nửa cho con gái, nửa còn lại cho Thạch Lỗi.
Diệp Thư chỉ húp vài ngụm nước canh, giục Thạch Lỗi ăn nhanh rồi đưa con đi ngủ trước, không cần đợi cô, cô đi nói chuyện với Vương Đào Hoa.
Diệp Thư quay lại phòng lấy ít lạc từ trong siêu thị mang ra, rồi mặc thêm một chiếc áo khoác dày mới ra tìm Vương Đào Hoa.
Vương Đào Hoa thấy Diệp Thư đến tìm mình, liền nhiệt tình mời Diệp Thư vào quầy, đưa ghế cho cô.
Diệp Thư nhận lấy ghế, ngồi xuống cạnh Vương Đào Hoa. Cô đặt lạc lên quầy, mời Vương Đào Hoa ăn.
"Chị Vương, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Vương Đào Hoa thấy Diệp Thư lại mang lạc đến, giả vờ giận dỗi nói: "Em gái, em làm gì thế? Mau cất đi để dành cho con nhỏ ăn."
"Chị Vương, ít lạc này không sao đâu, trong nhà còn, chúng ta vừa nói chuyện vừa ăn cho đỡ buồn miệng." Vừa nói vừa bốc một nắm lạc nhét vào tay Vương Đào Hoa.
Vương Đào Hoa ngại ngùng cầm lấy lạc, thấy Diệp Thư cũng bốc một nắm lạc bỏ vào miệng nhai.
Thấy Diệp Thư đã ăn, cô ấy mới bóc một hạt lạc bỏ vào miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thơm quá, lâu lắm rồi cô ấy mới được ăn lạc. Bình thường không nỡ mua, Tết đến mua ít lạc, hạt dưa còn phải để dành tiếp khách. Đến cuối cùng còn lại chút ít cũng phải nhường cho con cái.
Nhìn nắm lạc đầy ắp trong tay, thật là xa xỉ quá.
Hai người vừa ăn lạc, vừa nói chuyện phiếm.
"Em gái, tốt nghiệp đại học em làm ở đâu? Hai vợ chồng em xin nghỉ phép để về quê à?" Vương Đào Hoa hỏi.
"Em làm ở xưởng dệt, chồng em làm ở xưởng cơ khí, lần này chúng em xin nghỉ phép về." Diệp Thư nói theo như lúc trước đã bàn bạc trên tàu.
Lúc ở trên tàu, mọi người đã bàn bạc kỹ, sẽ không nói hai người làm việc ở nhà máy thép, đã muốn giấu thì giấu cho triệt để.
"Em về nhà ngoại, sao ông bà cũng đi theo?" Vương Đào Hoa tò mò hỏi.
Trong lòng Diệp Thư mừng thầm, cô đang nghĩ cách nào để dẫn dắt câu chuyện, thì Vương Đào Hoa đã tự hỏi.
"Haizz, chồng em từ nhỏ đã không còn bố mẹ, lớn lên cùng ông bà nội. Lần này chúng em về quê, một là mấy năm rồi em chưa về, nhân tiện về thăm nhà.
Hai là bà nội chồng em từ năm ngoái sức khỏe đã không tốt, bác sĩ khuyên nên tìm một nơi có núi non, sông nước trong lành để tịnh dưỡng.
Ban đầu, ông bà định về quê mình, nhưng nghe em nói vùng này non nước hữu tình, con người lại chất phác, nên đã đi cùng chúng em đến đây để xem." Diệp Thư nói ra những lời đã chuẩn bị kỹ từ trước.
Chị Hoa vỗ đùi nói: "Em gái, em nói đúng đấy. Nói gì thì nói, chỗ chúng ta non nước hữu tình, con người lại thật thà chất phác. Ông bà nhà em đến đây chắc chắn sẽ không hối hận."
Diệp Thư nắm lấy tay chị Hoa: "Chị Hoa, chúng ta đúng là tâm đầu ý hợp. Chỗ chúng ta tốt đẹp biết bao, ra ngoài kia em chưa từng thấy nơi nào non nước hữu tình, người dân lại nhiệt tình như ở đây."
Diệp Thư nhìn chị Hoa với vẻ mặt như bắt gặp tri kỷ.
Càng nói chuyện, hai người càng thấy tâm đầu ý hợp, chỉ thiếu nước bái làm chị em kết nghĩa.
Diệp Thư từ từ dẫn dắt vào vấn đề chính.
"Chị Hoa, ở huyện mình có ai bán nhà không chị?" Diệp Thư cẩn thận hỏi.