Chị Hoa ngẩn người: "Không phải chứ, em gái, em còn muốn mua nhà nữa sao?"
"Chị Hoa, em cũng không giấu gì chị, em thật sự muốn mua một căn nhà, tốt nhất là có cả sân vườn."
"Em mua nhà để làm gì? Em cũng đâu có ở đây, vợ chồng em không phải còn phải về Bắc Thành sao?"
"Haizz, chúng ta tâm đầu ý hợp như thế này, em cũng nói thẳng luôn, em mua nhà là muốn mua cho hai ông bà lão ở." Diệp Thư nói với vẻ mặt đầy lo lắng.
Chị Hoa càng thêm nghi hoặc, mua nhà cho ông bà chồng ở đây, lẽ nào họ không về Bắc Thành nữa?
Nghĩ như vậy, cô ấy buột miệng hỏi ra.
Diệp Thư lại tiếp tục "dụ dỗ": "Em muốn để hai ông bà ở lại đây luôn."
"Em nghĩ thế này, chị Hoa nghe xem có đúng không nhé."
"Bác sĩ bảo bà nội em tìm một nơi có không khí trong lành để dưỡng bệnh, ông bà em cũng định về quê, ở quê còn có anh em họ hàng. Tuy không phải ruột thịt, nhưng cũng không phải quá xa."
"Như thế lỡ có chuyện gì còn có người để ý."
"Nhưng mà em lại không muốn để họ về đó. Chị nghĩ mà xem, ông bà em đều là công nhân đã về hưu, đều có lương hưu."
"Quê của ông nội em thì em cũng đã từng đến, các nhà đều không mấy khá giả. Ông bà em mà về đó, họ hàng chắc chắn sẽ kêu ca than khổ. Ông bà em lại là người mềm lòng, thể nào cũng cho tiền cho vật tiếp tế họ hàng."
"Lúc đó vợ chồng em lại ở xa, chẳng phải là tạo điều kiện cho họ lợi dụng sao?"
"Ở đây thì khác, dù sao cũng là quê hương của em, tuy bố mẹ em không còn nữa, nhưng bà con lối xóm đều rất tốt, lần này về em lại quen biết được chị, một người tốt bụng như vậy."
"Em mới nghĩ hay là mua một căn nhà ở đây cho hai ông bà ở. Tuy em cũng có nhà ở quê, nhưng dù sao cũng xa thành phố quá, bà nội em sức khỏe lại yếu, nếu có bệnh tình gì đi bệnh viện cũng bất tiện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mua nhà trong huyện thì khác, bình thường thích ở quê thì ở quê, chán ở quê thì lên đây ở."
"Nơi đây cách Bắc Thành cũng không tính là xa, đi tàu hỏa hai ba ngày là đến, vợ chồng em nghỉ phép về thăm cũng tiện."
"Không giống quê của chồng em, đi tàu hỏa phải mất mấy ngày, lại còn phải chuyển xe buýt mấy lần. Đi một chuyến chỉ riêng đường sá đã mất đến bảy tám ngày rồi."
Chị Hoa vỗ đùi, vẻ mặt kích động nhìn Diệp Thư: "Em gái, em suy nghĩ đúng lắm. Không thể để họ hàng nghèo khó bám víu được, nếu không muốn giũ cũng không giũ ra được. Bao nhiêu của cải cũng không đủ cho họ đâu."
"Nhà chị đây này, chút tiền lương hưu của bố mẹ chồng chị đều bị họ hàng bên nhà chồng vét sạch. Không phải nhà này cưới xin, thì là nhà kia sinh con cần tiền mua sữa. Không lúc nào ngơi tay."
"Không đi thì không được, cho tiền cho đồ ít quá cũng không được. Hễ không cho gì là họ lại nói mình khá giả rồi, khinh thường họ hàng."
"Nói những lời rất khó nghe, bọn chị cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Cảm giác ấy thật sự rất khó chịu."
"Em nghĩ vậy là đúng rồi, nhất quyết không thể để họ về quê, nhìn ông bà hiền lành phúc hậu như vậy, về đến đó chắc chắn sẽ bị họ bòn rút đến cạn kiệt."
"Em yên tâm, ngày mai chị về sẽ đi hỏi thăm chuyện này giúp em."
"Chị không phải ba hoa với em, ở nơi khác chị không dám nói. Nhưng trong huyện này chị cũng quen biết kha khá người."
"Chị còn mấy người họ hàng làm ở ủy ban, chuyện này họ nắm rõ nhất."
"Mai chị sẽ đi hỏi thăm."
Diệp Thư nắm lấy tay chị Hoa, vẻ mặt biết ơn nói: "Chị Hoa, thật sự cảm ơn chị nhiều lắm. Em vừa nhìn thấy chị đã thấy chúng ta rất hợp nhau. Không nhịn được muốn tâm sự với chị, những lời này ngay cả chồng em em cũng chưa từng nói.
Không ngờ chị lại hiểu em đến vậy, nghe chị nói thế em cũng yên tâm rồi, lát nữa em sẽ về nói chuyện với chồng em.
Chuyện nhà cửa nhờ cả vào chị, chị yên tâm, em nhất định không để chị mất công vô ích."