Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 178



Em tên Diệp Thư."

"Em gái, em muốn mua gì? Có đồ gì cần không? Nói chị nghe xem, xem chị có giúp được gì không." Ngô Tú Hòa là thật lòng thật dạ muốn giúp đỡ.

Trong lòng còn đang nghĩ xem trong kho còn hàng lỗi nào không cần tem phiếu có thể lấy ra cho người bạn mới quen biết của mình hay không.

Phải nói là, người thời đại này đa phần đều chất phác thật thà.

Chuyện này mà xảy ra ở thời hiện đại, có người lạ mặt vô duyên vô cớ tặng quà cho người khác, không bị người ta coi là kẻ xấu mà tránh xa đã là may mắn lắm rồi, làm sao có thể trực tiếp coi là bạn bè mà thẳng thắn với nhau như vậy chứ.

Nhìn thấy Ngô Tú Hòa nhiệt tình như vậy, Diệp Thư lại thấy ngại ngùng vì mục đích tiếp cận của mình.

Bản thân tặng Ngô Tú Hòa kẹp tóc nói là cảm ơn, kỳ thực chỉ là cái cớ để lấy lòng.

Kẹp tóc tặng cũng là đồ đầy rẫy ngoài kia, trong siêu thị cũng chỉ bán 5-6 tệ.

Mang mục đích riêng, tặng món đồ rẻ tiền, lại nhận được tình cảm chân thành như vậy, bản thân thật sự có chút áy náy.

Thôi, cứ như vậy đi, không nghĩ nữa, cứ coi như mình có thêm một người bạn vậy.

Nếu Ngô Tú Hòa thật sự coi cô là bạn, cô cũng sẽ không hại cô ấy.

Nghĩ thông suốt, Diệp Thư kéo tay Ngô Tú Hòa, giới thiệu Thạch Lỗi cho cô ấy làm quen.

Ngô Tú Hòa và Thạch Lỗi chào hỏi lẫn nhau.

Ngô Tú Hòa nhờ nhân viên bán hàng bên cạnh trông chừng quầy giúp, còn mình thì dẫn hai người đi tới kho hàng mà Diệp Thư đã từng tới lần trước.

Đến cửa kho hàng, Ngô Tú Hòa bảo hai người đợi ở cửa, còn mình vào văn phòng lấy chìa khóa.

Khi Ngô Tú Hòa quay lại, không phải một mình mà còn có một người đàn ông hơn 40 tuổi đi theo sau.

Ngô Tú Hòa giới thiệu, đây là cậu của cô ấy, là chủ nhiệm của hợp tác xã huyện.

Từ lần trước đến đây Diệp Thư đã biết, Ngô Tú Hòa có thể bán cho cô nhiều hàng lỗi như vậy, nhất định là có quan hệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu không một nhân viên bình thường chắc chắn sẽ không tự ý mở cửa kho, cho người khác vào lựa chọn.

Diệp Thư và Thạch Lỗi vội vàng chào hỏi chủ nhiệm.

Chủ nhiệm đi theo cháu gái chủ yếu là muốn xem thử sinh viên Bắc Kinh đến là người như thế nào.

Cháu gái ông thế nào ông là người rõ nhất, người thường khó lọt vào mắt xanh của con bé này.

Vừa rồi trong văn phòng, con bé này khen cô gái tên Diệp Thư kia hết lời, ông biết rõ cháu gái ông, ánh mắt không phải dạng vừa đâu.

Có lẽ là do gia đình điều kiện tốt từ nhỏ, họ hàng cũng đều là cán bộ lớn nhỏ trong các ngành, khiến con bé này có chút tự cao tự đại.

Không nói là khinh thường người khác, nhưng trong lòng luôn cho rằng người khác không bằng mình.

Đây là lần đầu tiên nghe con bé này khen ngợi một người như vậy.

Ông cũng tò mò nên mới đi theo ra xem.

Nhìn một cái, trong lòng nghĩ quả nhiên là sinh viên đại học, nhìn là biết khác với người thường.

Hai người trước mặt ăn mặc cũng không phải sang trọng gì, chỉ là áo sơ mi trắng, quần đen bình thường. Ngay cả những người giàu có trong huyện cũng đều mặc như vậy.

Chỉ là chiếc áo sơ mi trắng, quần đen bình thường mặc trên người hai người này lại toát ra khí chất khó tả. Ông cũng không biết phải diễn tả như thế nào, chỉ cần nhìn qua là biết ngay là người có học thức.

Diệp Thư và Thạch Lỗi chào hỏi qua loa với cậu của Ngô Tú Hòa, cậu của Ngô Tú Hòa cũng khách sáo bảo hai người cứ tự nhiên lựa chọn đồ trong kho rồi xoay người trở về văn phòng.

Thấy cậu đã đi, Ngô Tú Hòa dẫn hai người mở cửa kho, đi vào trong.

Cô ấy còn giới thiệu cho hai người đây là bình thủy bị móp vỏ, đây là vải hoa bị lỗi sợi, đây là...

Ban đầu, Diệp Thư và Thạch Lỗi còn ngại ngùng, bảo cô ấy để dành cho người nhà dùng.

Ngô Tú Hòa liên tục nói không sao, nhà cô ấy không thiếu mấy thứ này, bảo hai người cứ chọn thoải mái, chọn nhiều vào.

Hai người nghĩ cũng đúng, cậu của Ngô Tú Hòa là chủ nhiệm hợp tác xã, trong nhà chắc chắn không thiếu mấy thứ này.