Thế là hai người mới buông tay lựa chọn, cảm thấy món nào nhà cũng dùng được, món nào cũng không nỡ bỏ qua.
Nhìn hai người, Ngô Tú Hòa phì cười, cảm thấy rất thú vị. Cũng bởi vì nhà cô ấy từ nhỏ đến lớn không thiếu thứ gì nên cô ấy không thể hiểu được tâm trạng của Diệp Thư và Thạch Lỗi.
Cuối cùng vẫn là cô ấy bảo hai người chọn thêm, chút quyền hạn này cô ấy vẫn có.
Dù sao ngày mai cũng có hàng mới về, chắc chắn sẽ lại có hàng lỗi thôi.
Lúc Diệp Thư và Thạch Lỗi tay xách nách mang quay lại chỗ xe bò, anh cả Diệp kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Hai người mua nhiều đồ thế?" Vừa nói vừa vội vàng tiến lên đỡ lấy đồ trên tay Diệp Thư, đặt lên xe.
Thạch Lỗi tay cũng xách nhiều đồ, vội vàng bê hết lên xe bò.
Rồi anh ngồi phịch xuống hòn đá anh cả Diệp vừa ngồi.
"Mệt c.h.ế.t đi được, đưa anh hớp nước, khát khô cả cổ rồi." Thạch Lỗi bảo vợ đưa bình nước cho mình.
Anh cả Diệp mặc kệ hai người, chăm chú nhìn đồ đạc trên xe.
Hai cái phích nước được buộc chung với nhau bằng dây thừng. Cái chậu men thì được để trong túi lưới, trong chậu còn có hộp cơm bằng nhôm. Ngoài ra còn có hai đôi giày vải.
Cái túi lưới còn lại đựng hai tấm vải và ga trải giường. Bên cạnh đó còn có chai đựng nước tương, giấm, một chai dầu ăn 2 cân, một gói muối.
Diệp Thư còn mua thêm một cái rổ, bên trong đựng thịt ba chỉ, mỡ lợn. Còn có mấy gói giấy dầu, không biết bên trong là gì.
Anh cả Diệp sửng sốt một lúc, cái này tốn bao nhiêu tiền? Đúng là người từ thành phố lớn đến, ra tay thật hào phóng, không giống như người nông thôn bọn họ, muốn mua cái gì cũng phải tính toán nửa ngày trời.
Vợ chồng Diệp Thư uống nước xong, nghỉ ngơi một lúc, rồi mới lên xe bảo anh cả Diệp đánh xe về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai vợ chồng ngồi trên xe bò, gió thổi mát rượi, lúc này đã hơn bốn giờ chiều. Mặt trời cũng không còn gay gắt nữa. Vì vậy, ba người không hề vội vàng, cứ để con bò thong thả bước đi.
Diệp Thư thấy anh cả Diệp thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đồ đạc trên xe, biết mình phải giải thích một chút, không thể để người ta có ấn tượng nhà mình giàu có.
Cô nói rằng mình quen với người bán hàng ở cửa hàng bách hóa, những thứ này đều là hàng lỗi không cần phiếu. Không chỉ không cần phiếu, giá còn rẻ hơn hàng thường ba phần mười.
Hàng lỗi ở cửa hàng bách hóa cũng không phải lúc nào cũng có, lần này cô là tình cờ gặp được nên mua nhiều hơn một chút.
Còn dầu, muối, nước tương, giấm thì nhất định phải mua, cô mới về, trong nhà cái gì cũng không có, chẳng lẽ không mua lại từ đầu sao?
Cô cũng biết khi về phải mua lại những thứ này, nên đã dành dụm phiếu nửa năm, lúc này mới có thể mua sắm đầy đủ, tối nay cũng có thể nấu cơm ở nhà.
Anh cả Diệp gật đầu, nhà Diệp Thư đúng là phải mua lại dầu, muối, nước tương, giấm, nếu không thì ăn cơm kiểu gì.
Nghĩ thông suốt rồi, trong lòng anh cả Diệp cũng không còn gì khác, chỉ còn lại chuyện Diệp Thư nhà mình quen biết người ở cửa hàng bách hóa thành phố.
Cũng không thèm để ý đến việc Diệp Thư mua nhiều đồ như vậy, nếu là mình, gặp phải đồ không cần phiếu mà còn rẻ như vậy thì chắc chắn cũng sẽ mua nhiều.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh đã về đến nhà. Có lẽ mọi người đều xuống ruộng kiếm công điểm, hoặc là có việc ở nhà, lần này ở cổng làng không có ai.
Nếu có người nhìn thấy bọn họ mua nhiều đồ như vậy trở về, cô cũng không thể tránh khỏi việc phải giải thích một lượt.
Giờ thì tốt rồi, không có ai nhìn thấy, cô cũng đỡ phải phiền phức. Ít chuyện phiền phức vẫn hơn.
Nếu người khác biết cô quen biết người ở cửa hàng bách hóa, sau này nhờ cô mua đồ, đến lúc đó cô đồng ý hay không cũng không ổn.
Đồng ý, cô phải đi tìm Ngô Tú Hòa. Đến lúc đó, không nói đến chuyện cô phải nợ ân tình, mà tìm nhiều lần, chắc chắn Ngô Tú Hòa cũng sẽ phản cảm.
Không đồng ý, người trong làng nhất định sẽ không vui, đến lúc đó không biết sẽ nói ra những lời gì. Không khéo lại bảo cô khinh người.