Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 181



Bà nội đang chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

Diệp Thư vội vàng bảo bà nội đi nghỉ ngơi, để cô làm cơm.

Bữa tối cũng không nấu gì cầu kỳ, chỉ dùng rau bà bác cho để nấu canh bánh bột.

Ăn cơm xong, cả nhà lại xách đồ sang nhà trưởng làng.

Quà cho nhà trưởng làng, Diệp Thư chỉ chuẩn bị hai chai rượu, hai cân bánh tổ. Lại lấy thêm hai cân bánh quy.

Trong túi áo Thạch Lỗi có để hai gói thuốc lá.

Cả nhà ra khỏi cửa.

Nói lý ra thì hai vợ chồng Diệp Thư và Thạch Lỗi đi là được rồi, hai ông bà lão không đi cũng chẳng ai nói được gì.

Vấn đề là sau này hai ông bà muốn sinh sống ở làng, nên cần phải làm quen với trưởng làng càng sớm càng tốt.

Đừng xem thường trưởng làng, ở nông thôn thì lời nói của trưởng làng rất có trọng lượng. Có việc gì mà nếu trưởng làng đã giúp đỡ, thì việc đó coi như đã thành công được tám mươi phần trăm rồi.

Cho nên quyền lực của trưởng làng ở nông thôn vẫn rất lớn.

Ít nhất thì chuyện của hai ông bà lão cũng phải được trưởng làng đồng ý mới được.

Nếu chỉ ở đây một thời gian thì không cần, còn nếu muốn ở hẳn thì tốt nhất vẫn nên nói chuyện với ông ấy một tiếng.

Lúc mọi người đến nhà trưởng làng thì nhà ông ấy cũng vừa ăn cơm xong.

Ông trưởng làng đoán chắc nhà Diệp Thư sẽ sang nên cũng không đóng cửa.

Bây giờ đã tối muộn, trời cũng khá lạnh, lại là giờ ăn cơm nên trên đường cũng không gặp ai.

Diệp Thư dẫn cả nhà đi thẳng vào sân, đến cửa nhà mới gọi: "Hai bác có nhà không ạ?"

"Ai đấy? Nhà có người. Vào đi!" Vợ ông trưởng làng từ trong nhà đi ra.

Nhìn thấy là nhà Diệp Thư, lại thấy đồ đạc họ xách trên tay, bà càng thêm phần niềm nở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Là Thư đấy à! Vào nhà đi cháu, mọi người ăn cơm chưa?" Vợ ông trưởng làng vừa nói vừa dẫn mọi người vào nhà.

"Gia đình cháu ăn rồi ạ, cháu ghé thăm hai bác một lát. Ông bà cháu cũng muốn sang cảm ơn bác, mấy năm trước bác giúp đỡ cháu nhiều quá". Diệp Thư vừa đi vào vừa nói.

Lúc này, ông trưởng làng nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện cũng xuống khỏi giường đất, đi giày ra đón.

Ông trưởng làng vừa chạm mặt mọi người, thấy cả hai ông bà lão cũng đến thì không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng trên mặt vẫn không để lộ, vội vàng mời mọi người vào nhà, sau đó dặn vợ rót nước cho mọi người.

Nhìn đống đồ nhà Diệp Thư mang đến, vợ ông trưởng làng hào phóng pha cho mỗi người một cốc nước đường.

Diệp Thư đặt đồ đạc lên giường đất, nói với hai vợ chồng ông trưởng làng: "Hai bác, đây là quà cháu từ Bắc Thành mang về cho mọi người....".

Chưa kịp để Diệp Thư nói hết câu, con dâu út của ông trưởng làng đã đi vào, vừa vào đã sán lại gần Diệp Thư.

"Thư à, còn nhớ chị không?"

Diệp Thư gật đầu, tuy không thân thiết nhưng cô vẫn nhớ mặt.

Cô chỉ biết mỉm cười gật đầu.

Con dâu út nhà ông trưởng làng tên là Lý Thái Quyên, năm nay cũng đã hơn ba mươi tuổi, nhìn đống đồ trên giường đất, ánh mắt tham lam không giấu nổi.

Nhìn con dâu, ông trưởng làng cảm thấy mất mặt, bèn ho khan một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho vợ.

Vợ ông trưởng làng cũng đang trừng mắt nhìn con dâu, nhưng con dâu mặt dày, chẳng coi ra gì.

"Con dâu hai, đứa bé khóc rồi, con vào xem sao đi." Ông trưởng làng cố kìm nén cơn tức giận.

"Mẹ, đứa bé có khóc đâu..." Lý Thái Quyên vẫn chưa muốn đi, nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của mẹ chồng thì cũng có chút chột dạ.

Nghĩ mình cũng đã nhìn thấy hết đồ rồi, hai ông bà cũng không dám lén lút cho con gái. Nếu không để mình biết thì ắt sẽ làm ầm lên.

Nghĩ thông suốt điều này, cô ta mới miễn cưỡng đi ra ngoài, trước khi đi còn lưu luyến nhìn đống đồ trên giường thêm một cái.

Đợi cô ta đi rồi, ông trưởng làng mới "e hèm" một tiếng, nói: "Thư à, các cháu đến chơi là quý rồi, sao lại mang nhiều đồ thế này. Mau mang về đi!"

Diệp Thư cũng khách sáo đáp: "Bác xem bác nói gì vậy? Cháu mua ít quà cho bác là phải phép rồi, bác khách sáo với cháu làm gì?"