Vì vậy, vẫn là chuyện gì có thể không nói thì đừng nên nói!
Ba người bê hết đồ xuống, mang vào nhà. Anh cả Diệp từ chối lời đề nghị ngồi chơi thêm một lúc của Diệp Thư, cầm năm hào cô đưa đi trả xe cho đội sản xuất.
Lần chở này, Diệp Thư đưa năm hào, anh cả Diệp vốn không muốn lấy, nói là đội trưởng đã nói rồi, Diệp Thư có thể không cần đưa tiền.
Tuy nhiên, Diệp Thư vẫn đưa, cô không muốn chiếm tiện nghi của đội sản xuất. Thấy Diệp Thư nhất quyết muốn đưa, anh cả Diệp liền cầm lấy.
Hai vợ chồng Diệp Thư vào nhà, trong nhà chỉ có bà nội đang nghỉ ngơi trên giường đất. Ông nội và Tĩnh Nghi không thấy đâu.
Thấy hai người về, bà nội muốn xuống giường đất giúp dọn dẹp, bị Diệp Thư ngăn lại, bảo bà không cần xuống, hai người họ dọn một lát là xong.
Diệp Thư bảo Thạch Lỗi bê lương thực vào chum ở buồng tây, chai lọ gia vị thì để lên trên bếp ở nhà ngoài.
Thịt ba chỉ và mỡ lợn cũng để lên trên bếp trước, lát nữa cô sẽ xử lý.
Còn cô tự mình xách phích nước nóng cùng mấy thứ khác sang gian phía đông, đặt lên giường lò.
Bà nội thấy Diệp Thư xách về nhiều đồ như vậy thì cũng giật mình.
Toàn là đồ tốt khó kiếm, không biết hai đứa cháu từ đâu mà có.
Diệp Thư kể lai lịch số đồ này cho bà nội nghe, bà không ngờ cháu dâu mình lại quen biết người ở của hàng bách hóa.
Hơn nữa xem ra quan hệ không phải bình thường, nhìn từ số đồ này là biết, tuyệt đối không phải quan hệ bình thường, nếu không thì không thể nào cho cháu dâu bà những thứ này được.
Phải biết rằng, những thứ này rất đắt hàng, nếu thả tiếng gió ra ngoài, thêm ít tiền cũng có người tranh nhau mua.
Người muốn mua đồ, có khi không phải là không có tiền, mà là không có tem phiếu.
Những thứ này nói là hàng lỗi, nhưng đều không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có cái chỉ là nhìn bề ngoài không được đẹp mắt cho lắm, có cái nếu không nói thì thậm chí không nhìn ra là hàng lỗi.
Diệp Thư lấy hai cái phích nước nóng ra, bảo Thạch Lỗi đi rót nước sôi, giường lò ở gian phía tây đã được dựng xong, lò cũng luôn được đốt.
Cho nên hiện tại không thiếu nước sôi.
Số đồ còn lại đưa cho bà nội cất, bà không nhận, bảo Diệp Thư tự cất đi, không cần đưa cho bà.
Diệp Thư thấy bà nội thật sự không muốn lấy, nên tự mình cất vào gian phía tây.
Lúc này Diệp Thư mới có thời gian hỏi ông nội và con gái đã đi đâu.
Bà nội nói với cô, hai người họ đã cùng ông bác Diệp ra chuồng nuôi gia súc rồi. Hai ông cụ, một người là giáo sư đại học, một người không biết chữ nào, thế mà lại nói chuyện rất hợp nhau.
Ông nội Thạch kể chuyện trên thành phố, ông bác Diệp kể chuyện thú vị ở nông thôn. Hai người rất có cảm giác tâm đầu ý hợp.
Thế là, sau khi dựng xong giường lò, ông bác Diệp lại phải ra chuồng nuôi gia súc để chăm sóc chúng. Thấy ông nội Thạch có vẻ rất tò mò về chuồng nuôi gia súc, nên đã mời ông đi cùng, ông nội Thạch liền hào hứng đi theo.
Cô bé thấy ông cố đi, cũng đòi đi theo, ông bèn dẫn cô bé đi cùng.
Diệp Thư biết là ông nội đã dẫn con gái đi ra ngoài rồi, nên không quản nữa, tự mình vào gian phía tây, trải chiếu lên giường gỗ đã được dựng sẵn, rửa mặt mũi tay chân xong, nằm xuống định nghỉ ngơi một lát.
Từ sáng về đến giờ chưa được nghỉ ngơi, cũng thật sự hơi mệt.
Cô cũng bảo Thạch Lỗi lên nghỉ ngơi một lát, tối muộn một chút hẵng dậy nấu cơm.
Thạch Lỗi nghe lời vợ, cởi giày lên giường, ôm vợ nghỉ ngơi.
Lúc Diệp Thư tỉnh dậy, người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ, Diệp Thư không đánh thức anh, mà nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Để cho anh ngủ tiếp một lát, mấy ngày nay anh cũng mệt rồi, trên tàu hỏa phải chăm sóc cho cả nhà già trẻ lớn bé, về đến nhà lại bận tối mắt tối mũi. Chẳng được ngơi tay lúc nào. Bây giờ cứ để anh ngủ một giấc cho đỡ mệt.
Diệp Thư ra ngoài xem thử, thì thấy ông nội và con gái đã về, lúc này đang ở ngoài sân ngắm nhìn quả bí ngô trên tường.