Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 190



Liền đoán đây chắc là con dâu nhà hàng xóm mới.

Trên mặt lập tức nở nụ cười.

"Bà ơi, chúng cháu trả bà xe đẩy đây ạ." Nói xong câu đó, Thạch Lỗi lại nói tiếp: "Bà ơi, đây là vợ cháu."

Lúc này Diệp Thư cũng bước lên nói: "Bà ơi, cháu chào bà, cháu tên là Diệp Thư, chồng cháu tên là Cao Chấn Hưng (Mười năm tới Thạch Lỗi đổi tên thành Cao Chấn Hưng, đây là cái tên đã bàn bạc trước trên tàu). Sau này chúng ta là hàng xóm của nhau, mong bà giúp đỡ nhiều hơn."

Bà lão nhìn hàng xóm mới, thấy rất dễ gần, cũng rất vui.

Nghe nói nhà bên cạnh bán nhà, bà còn sợ gặp phải hàng xóm khó ở. Đến lúc đó không biết phiền phức thế nào.

May mà hàng xóm mới tuy nhìn còn trẻ nhưng có vẻ là người biết điều.

Tốt rồi, chủ yếu là phải biết điều.

Nghĩ vậy, vẻ mặt bà càng thêm niềm nở. Mời hai người vào nhà nói chuyện.

Diệp Thư bảo Thạch Lỗi đẩy xe vào trong.

Còn mình thì lấy kẹo nhét vào tay bà lão.

"Bà ơi, chúng cháu không vào đâu ạ, cảm ơn bà đã cho mượn xe đẩy. Chúng cháu mới đến, chưa chuẩn bị gì cả, mấy viên kẹo này bà cầm ăn cho ngọt miệng.

Chúng cháu còn phải về dọn dẹp nhà cửa, khi khác rảnh rỗi chúng cháu lại sang chơi."

Bà lão còn nhiệt tình giới thiệu bản thân và chồng.

"Tiểu Diệp, gọi cháu là Tiểu Diệp được chứ? Bà họ Lưu, chồng bà họ Ngụy, cháu gọi bà là bà Ngụy hoặc bà Lưu đều được.

Bà lúc nào cũng ở nhà, có việc gì cháu cứ sang tìm bà, hàng xóm láng giềng với nhau không cần khách sáo.

Bà biết hai đứa mới chuyển đến cũng bận, bà không giữ hai đứa lại nữa, khi nào rảnh rỗi chúng ta lại trò chuyện."

Diệp Thư đương nhiên đồng ý.

Diệp Thư và Thạch Lỗi trở về nhà, đồ đạc vừa chuyển đến chất đống ở sân.

Ông bà nội đang phân loại sắp xếp. Hai người vội vàng chạy đến giúp đỡ.

Đồ đạc nhà Diệp Thư cứ mang vào trong nhà ở huyện dùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đồ của nhà hai ông bà thì cứ để đó đã, hai ngày nữa sẽ chuyển về nhà ở làng.

Đồ đạc sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy, chăn gối mang vào phòng, xoong nồi để vào bếp, quần áo cất vào tủ.

Mọi người cùng nhau làm nên cũng nhanh gọn.

Dọn dẹp xong, mấy người lại khiêng hết các túi đồ để ở sân định mang về làng vào nhà kho, đề phòng mưa gió làm ướt.

Sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Thạch Lỗi lại nhớ ra họ vẫn chưa có than, phải đi mua thôi, chỉ đốt củi thì không được.

Để mua than, Diệp Thư lại phải đi tìm Vương Đào Hoa một chuyến, nhờ cô ấy đổi giúp phiếu than.

Mãi mới cùng Thạch Lỗi mua than về.

Mua than xong, trong nhà cơ bản cũng không còn việc gì nữa.

Hai người bàn nhau ngày mai đi nhận việc.

Hai người đến đây với lý do hỗ trợ xây dựng, thân phận hiện tại của Thạch Lỗi là sinh viên đại học mồ côi bố mẹ từ nhỏ, được ông bà nội là công nhân nuôi nấng.

Lý do đưa ra ngoài là bà nội sức khỏe không tốt, cần tĩnh dưỡng.

Vừa hay quê cháu dâu là nơi có phong cảnh hữu tình, lần trước đến chơi, hai ông bà liền thích ngay.

Thế là hai ông bà quyết định đến đây sinh sống.

Là đứa cháu được ông bà nuôi nấng từ nhỏ, anh không yên tâm về hai ông bà.

Vừa hay muốn cống hiến một chút cho quê hương, nên anh liền nộp đơn xin đi hỗ trợ xây dựng.

Thạch Lỗi được phân công vào nhà máy cơ khí, vẫn làm kỹ sư.

Còn Diệp Thư lần này không cùng xưởng với Thạch Lỗi nữa, cô đến làm kế toán ở hợp tác xã cung ứng thuộc cục thương nghiệp.

Diệp Thư xem qua, thì ra là cùng đơn vị với Ngô Tú Hòa.

Hôm sau hai người mỗi người đi một nơi nhận việc, chuyện Thạch Lỗi đến nhà máy cơ khí tạm thời không đề cập đến.

Diệp Thư đến hợp tác xã cung ứng, Ngô Tú Hòa thấy cô đến còn tưởng cô đến thăm mình, mừng rỡ kéo tay cô.

“Tiểu Diệp, không phải em về Bắc Thành rồi sao? Sao lại rảnh rỗi đến thăm chị thế?”, Ngô Tú Hòa kéo tay Diệp Thư không cho cô cơ hội nói chuyện, hỏi một tràng.

Diệp Thư nhìn Ngô Tú Hòa cười, đợi cô ấy nói xong mới mở miệng: “Chị Tú Hòa, em không phải đến thăm chị, lần này em đến là để nhận việc.”