Ngô Tú Hòa nghe Diệp Thư nói không phải đến thăm mình thì trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng sau đó nghe cô nói đến nhận việc thì vừa mừng vừa ngạc nhiên.
Diệp Thư mặc kệ Ngô Tú Hòa nghĩ gì, thấy xã trưởng đã đến, bèn không nói nhiều với Ngô Tú Hòa nữa, đi tìm xã trưởng để nhận việc trước.
Xã trưởng hợp tác xã cung ứng họ Lương, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Nhìn thấy thư giới thiệu mà Diệp Thư đưa, ông vui mừng khôn xiết.
“Tôi nghe nói sẽ có hai sinh viên đại học đến, nhưng không biết được phân bổ đi đâu, không ngờ lại được phân đến chỗ chúng tôi.”
“Đồng chí Diệp Thư, hoan nghênh, hoan nghênh cô! Có cô ở đây, sau này tôi có thể yên tâm về sổ sách của hợp tác xã rồi.”
“Xã trưởng, ông quá khen rồi, sau này tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt.”
Đang nói chuyện với xã trưởng thì cậu của Ngô Tú Hòa, cũng là chủ nhiệm của hợp tác xã cung ứng, bước vào.
Thấy Diệp Thư ở đây, ông rất ngạc nhiên, buột miệng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Chưa kịp để Diệp Thư trả lời, xã trưởng Lương đã hỏi ông ấy: “Sao thế? Lão Trình, ông quen Tiểu Diệp à?”
“Cô ấy là bạn của Tú Hòa, lần trước…” Không đợi Diệp Thư lên tiếng, chủ nhiệm Trình đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Nhìn thái độ nói chuyện của hai người, có vẻ như quan hệ của họ rất tốt.
Nhân lúc hai người họ đang nói chuyện, Diệp Thư liền cáo lui.
Cô ra khỏi văn phòng, đi về phía trước tìm Ngô Tú Hòa.
Ngô Tú Hòa cũng đang đợi cô.
Lúc này công việc không bận rộn, hơn nữa biết được sau này Diệp Thư sẽ là đồng nghiệp của mình, lại còn là người làm việc ở văn phòng.
Vì vậy, một nhân viên bán hàng khác rất nhiệt tình để Ngô Tú Hòa đến phòng sau nói chuyện với Diệp Thư, quầy hàng cô ấy sẽ trông giúp.
Diệp Thư cũng gật đầu chào cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngô Tú Hòa liền kéo Diệp Thư vào phòng sau, miệng không ngừng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Em kể chị nghe đi!”
Diệp Thư bảo cô ấy đừng vội, sau đó kể lại đầu đuôi câu chuyện của gia đình mình, tất nhiên là đã được “gia công” lại, là lời giải thích mà cả nhà đã thống nhất từ trước.
Nghe xong, chị Tú Hòa còn tiếc cho Diệp Thư.
"Đó là công việc ở Bắc Thành đấy, sao em nói bỏ là bỏ được? Em vất vả lắm mới thi đậu đại học, ở lại Bắc Thành, giờ lại về cái huyện nhỏ này, em không thấy tiếc sao?" Chị Tú Hòa thở dài.
"Theo chị, nếu có thể, em nên ở lại Bắc Thành, dù sao đó cũng là thủ đô. Giống như bọn chị có muốn đi còn chẳng được ấy chứ?"
Nghe chị Tú Hòa nói, trong lòng Diệp Thư cũng có chút cảm động, dù sao cũng chỉ có người thật lòng lo lắng cho mình mới nói ra được những lời như vậy.
Dù sao chị Tú Hòa cũng không biết sắp có đại loạn, cô ấy không hiểu cũng là chuyện bình thường.
Diệp Thư không nói gì khác, chỉ nói làm việc ở đâu cũng là cống hiến cho đất nước.
Lại nói bản thân cô thấy quê hương rất tốt, có người thân bạn bè quen biết.
Người nhà đều ở bên cạnh, bản thân cô cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.
Thấy Diệp Thư tự quyết định, chị Tú Hòa cũng không nói gì nữa. Dù sao đây cũng là chuyện của Diệp Thư, cho dù là bạn bè thì mình nhắc nhở một chút là được rồi. Nói nhiều thêm nữa là không nên.
Hơn nữa, bản thân cô ấy rất bằng lòng làm việc cùng Diệp Thư.
Hai người chuyển sang chuyện công việc, Diệp Thư vốn định đến báo danh trước, tháng sau mới bắt đầu đi làm.
Nhưng vừa rồi xã trưởng bảo cô mai đi làm luôn, kế toán cũ đã xin chuyển đi hai tháng nay rồi.
Hai tháng nay đều là chủ nhiệm kiêm nhiệm, bây giờ Diệp Thư đến rồi thì mong cô sớm đi làm, hơn nữa cuối tháng cũng bận, còn phải tính lương cho mọi người.
Hơn nữa mai đi làm cũng có lợi cho Diệp Thư, mai đi làm còn được lĩnh nửa tháng lương và tem phiếu nữa.
Ngày mai đã là 26 rồi, đến cuối tháng chỉ còn bốn ngày. Tương đương với việc Diệp Thư đi làm bốn ngày thì được lĩnh nửa tháng lương, lời quá còn gì.
Vì vậy, khi xã trưởng nói, Diệp Thư đã đồng ý ngay.