Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 192



Biết Diệp Thư ngày mai đi làm, chị Tú Hòa cũng không giữ cô lại nói chuyện phiếm nữa, bảo cô mau về nhà thu xếp đồ đạc, mai gặp ở cơ quan.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Diệp Thư lại chào hỏi nhân viên bán hàng phía trước rồi mới về nhà.

Về đến nhà, Thạch Lỗi vẫn chưa về, chỉ có ông bà nội đang trông Tĩnh Nghi.

Nhìn thấy Diệp Thư trở về, cô bé lập tức chạy đến ôm chầm lấy chân mẹ, miệng bi bô nói: "Mẹ ơi, mẹ tan ca sớm vậy sao? Mẹ ơi, khi nào chúng ta về quê mẹ ạ? Con nhớ chị Tiểu Văn với chị Tiểu Yến rồi."

Diệp Thư ôm con gái dỗ dành: "Ngày mai mẹ phải đi làm rồi, đợi đến chủ nhật được nghỉ mẹ sẽ đưa con về, được không?"

"Mẹ ơi, mai mẹ đi làm rồi, chiều nay chúng ta về luôn không được ạ? Con muốn về quê. Con không muốn ở đây nữa, ở đây chẳng có gì chơi cả." Cô con gái nhỏ bắt đầu làm nũng.

"Chiều nay bố mẹ còn có việc phải làm, đợi hai hôm nữa được không? Con về quê rồi bố mẹ nhớ con thì phải làm sao?" Diệp Thư nhẹ nhàng giải thích cho con gái.

Tĩnh Nghi tuy còn nhỏ nhưng nói nhẹ nhàng thì cô bé rất biết điều. Nghe mẹ nói xong, cô bé miễn cưỡng nói: "Vậy con ở lại với bố mẹ hai hôm nữa, nhưng chỉ hai hôm thôi nhé. Con còn phải đi cắt cỏ lợn với chị Tiểu Văn nữa."

Diệp Thư nén cười, giơ ngón tay út ra móc ngoéo với con gái: "Ừ, đã hứa rồi nhé, chủ nhật bố mẹ được nghỉ sẽ đưa con về."

Dỗ dành con gái xong, Diệp Thư thấy Thạch Lỗi vẫn chưa về nên đành phải đi nấu cơm trước.

Lúc nãy trên đường về, cô có lấy một miếng thịt đùi lợn từ trong siêu thị ra, định làm món sủi cảo nhân thịt bắp cải.

Thấy Diệp Thư băm nhân, bà nội cũng đến giúp, biết là sắp được ăn sủi cảo, bà nội liền đi nhào bột.

Chẳng mấy chốc mọi thứ đã chuẩn bị xong, mọi người bắt đầu vào gói bánh. Ông nội cũng đến giúp một tay.

Lúc sủi cảo sắp gói xong thì Thạch Lỗi mới về.

Vừa bước vào nhà, Thạch Lỗi đã vội vàng đi thay quần áo, rửa tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Thư vừa gói sủi cảo vừa hỏi: "Sao anh giờ này mới về? Bên nhà máy nói sao rồi?"

Thạch Lỗi rửa tay xong, uống vài ngụm nước trong cốc.

Sau đó mới trả lời: "Mọi việc đều ổn cả rồi, thủ tục vào làm đã làm xong hết rồi. Xưởng trưởng bảo anh ngày mai đi làm luôn.

Hôm nay cũng trùng hợp thật, đúng lúc có một cái máy bị hỏng, thợ sửa chữa trong xưởng không ai sửa được, may mà có anh đến, biết anh học ngành này nên họ nhờ anh sửa giúp."

Thạch Lỗi lại hỏi Diệp Thư chuyện công việc thế nào rồi.

Diệp Thư cười nói: "Xã trưởng bên ấy cũng bảo em ngày mai đi làm luôn, nhưng mà thủ tục vào làm của em vẫn chưa xong. Cái cửa hàng bách hoá nhỏ của huyện chúng ta không có phòng nhân sự, phải đến Cục Thương mại làm thủ tục. Chiều nay anh cùng em đến Cục Thương mại nhé!"

Thủ tục vào làm của Diệp Thư ở Cục Thương mại diễn ra vô cùng suôn sẻ. Có thể nói là từ lãnh đạo Cục Thương mại cho đến nhân viên đều bật đèn xanh cho Diệp Thư trong chuyện này.

Lãnh đạo Cục Thương mại còn muốn Diệp Thư ở lại Cục làm việc luôn, khỏi phải đến cái cửa hàng bách hoá nhỏ bé kia nữa.

Diệp Thư từ chối ý tốt của vị lãnh đạo, nói rằng mình muốn đến tuyến đầu làm việc, dùng những gì mình học được để báo đáp quê hương.

Vị lãnh đạo nghe xong vô cùng cảm động, còn khen ngợi Diệp Thư có tính giác ngộ cao.

Thủ tục đã xong xuôi, chỉ còn chờ ngày mai đi làm.

Lại làm thủ tục nhập hộ khẩu cho hai ông bà ở khu phố.

Sau đó lại đến Ủy ban khu phố làm sổ lương thực, sổ thực phẩm cho cả nhà.

Phải nói là người thời này làm việc nhanh nhẹn thật, không hề chậm trễ chút nào, không giống như thời hiện đại, muốn làm việc gì là phải chạy đôn chạy đáo hết cả hơi.

Ngày hôm sau, hai người dậy từ rất sớm. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, phải đi sớm một chút, đến muộn là không tốt.

Nghe thấy tiếng động, bà nội cũng thức dậy, định bụng đi nấu cơm sáng cho hai người.