Mọi người đều hướng về phía nhà Diệp Thư, lúc này mọi người cũng không còn thấy đói nữa, dù có phải chạy hai dặm cũng không biết mệt.
Mọi người thi nhau khen ngợi cô.
"Từ nhỏ tôi đã thấy con bé Thư là đứa có triển vọng, bây giờ xem kìa, quả nhiên đã đỗ đại học."
"Ngày mai tôi sẽ về nhà mẹ đẻ, đến làng bên ngoại khoe khoang một phen."
"Ngày mai tôi cũng về nhà mẹ đẻ."
"Tôi cũng về."
...
"Nữ sinh đại học gọi tôi là dì Hai, tôi là dì Hai của nữ sinh đại học." Chỉ nghe thấy một người phụ nữ vui mừng nói.
Hay lắm, lần này thì mọi người đều hào hứng hẳn lên.
"Tôi là chú Ba của nữ sinh đại học."
"Tôi là bác của nữ sinh đại học."
"Nữ sinh đại học gọi tôi là chị dâu."
Nữ sinh đại học gọi tôi là…
Nhìn dáng vẻ phấn khích của mọi người, có thể biết được sinh viên thời này quý giá đến nhường nào, chứ không giống như thời hiện đại, ném một viên gạch xuống đất, đập trúng 10 người thì 9 người là sinh viên, còn lại một người là học cao đẳng.
Ông trưởng làng đã tất bật chuẩn bị đến xã báo tin vui, phải biết rằng trước Diệp Thư, cả xã chưa có ai đỗ đại học, cô chính là độc nhất vô nhị.
"Không...".
Diệp Thư muốn nói không, như vậy có vẻ quá kiêu ngạo, cô chưa kịp nói xong thì mọi người đã vây quanh đội trưởng và rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô chưa kịp nói lời ngăn cản, tất nhiên, dù có ngăn cản cũng không được, chuyện vui như vậy sao có thể không cho mọi người biết được.
Sau này người làng Nhị Đạo Câu Tử ra ngoài, người ngoài đều phải nể mặt một chút, thanh niên cưới vợ, thiếu nữ gả chồng đều có thể nâng cao một bậc.
Diệp Thư thấy mọi người đã đi mới cầm giấy báo vào nhà.
Một lúc sau, ông bà lão cũng đến, vừa rồi ông đi chăn bò nên biết tin muộn, thấy mọi người đi về phía xã, tưởng có chuyện gì, về nhà hỏi thăm mới biết Diệp Thư đã đỗ đại học.
Ông lão xúc động đến mức nước mắt lưng tròng: "Thật là tổ tiên phù hộ, nhà họ Diệp đã đổi đời rồi, tốt quá, ông bà có thể nhắm mắt xuôi tay rồi, tốt quá."
Bà lão cũng vui mừng nói: "Hai anh cháu với trưởng làng đi xã rồi, hai chị dâu cháu cũng về nhà mẹ đẻ khoe rồi." Đây là giải thích lý do tại sao chỉ có hai ông bà đến.
Bình tĩnh lại một chút: "Trong nhà còn giấy tiền không, phải đi tảo mộ báo tin vui này cho bố mẹ, ông bà cháu." Ông lão lo liệu.
"Có ạ, nhưng mà chưa xé nhỏ, cháu đi lấy." Diệp Thư tìm giấy tiền vàng ra.
Giấy tiền vàng bây giờ đều là mua cả tờ lớn về, tự mình cắt thành kích thước phù hợp, dùng dụng cụ chuyên dụng để đục hình đồng tiền lên trên.
Ông lão lập tức đứng dậy: "Dụng cụ nhà ta có, ta về lấy."
Ông lão giúp Diệp Thư đục xong giấy tiền vàng, rồi cùng cô đi tảo mộ, bà lão không đi cùng, ở nhà trông nhà cho cô, sợ lát nữa xã lại có người đến.
Ông lão vừa đi vừa thở dài: "Lẽ ra bây giờ phải chuẩn bị ít đồ cúng lễ, nhưng thời buổi này cũng chẳng câu nệ mấy nữa."
Rất nhanh đã đến nghĩa địa, Diệp Thư dọn dẹp xung quanh sạch sẽ, châm lửa đốt giấy, ông lão lẩm bẩm: "Anh cả, chị dâu, hai người có thể yên tâm rồi, con bé Tiểu Thư đã có triển vọng, thi đỗ đại học rồi."
Diệp Thư cũng âm thầm niệm trong lòng: "Con đã hoàn thành tâm nguyện của hai người, hai người có thể yên nghỉ, không lâu nữa con sẽ lên đường học đại học, sau này chắc chắn không thể thường xuyên trở về, nhưng hai người yên tâm, con sẽ thu xếp ổn thỏa, nhờ người ta đốt giấy cho hai người vào những dịp lễ Tết."
Ông lão vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Anh cả, hai người nhất định phải phù hộ cho con bé Tiểu Thư, đi học xa nhà mọi việc đều thuận lợi..."
Đợi đến khi đốt hết giấy, ông lão và Diệp Thư mới trở về nhà.
Còn chưa đến cửa nhà, từ xa đã thấy trước cửa nhà bu đông nghịt người, mọi người thấy Diệp Thư và ông lão trở về, liền nhường đường cho họ, thi nhau nói với cô, cán bộ xã đến rồi, đang ở nhà đợi cô.
Diệp Thư và ông lão bước vào, liền thấy đội trưởng đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.